Editor: Nha Đam
Chỉ chốc lát.
Bên ngoài có người gõ cửa.
Phong Thiển bước đến và mở cửa.
Một loạt các cung nữ bưng khay với những bộ quần áo mới được gấp gọn gàng trên đó.
Cung nữ đứng đầu cung kính với Phong Thiển nói: "Các chủ đại nhân, đây là bộ quần áo mới mà bệ hạ ban thưởng cho tiểu công tử."
Phong Thiển nhìn nhìn, gật đầu và ra hiệu cho bọn họ cất quần áo đi.
Cung nữ nối đuôi nhau đi vào, đặt quần áo xuống rồi bước ra.
Chủ nhân của Cửu Châu Các nhận Nam Khanh làm đệ tử.
Đứa trẻ dù có xấu đến đâu cũng không thể mặc bộ quần áo tồi tàn đó mỗi ngày.
Động thái này cũng là một sự tôn trọng đối với Các chủ của Cửu Châu Các.
Hoàng đế Cảnh quốc đã rất cẩn thận.
Tầm mắt Phong Thiển rơi vào trên quần áo, sau đó nhướng mắt nhìn thiếu niên đang im lặng.
Cô nói: "Tất cả đều là của ngươi."
Nam Khanh nhìn xuống, vẻ mặt không thay đổi.
Chỉ trả lời một câu "Ừ."
Phong Cường suy nghĩ một chút, nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút."
Ngập ngừng, cô lại nói thêm: "Ngày mai, ngươi cùng ta đi tham gia kiểm tra thiên phú."
"Nhân tiện, cũng thử thiên phú của ngươi."
Phong Thiển nói.
Nam Khanh rũ mắt.
Hắn đã thấy nó trong sách.
Ở Vân Huyễn Đại Lục, đến năm 5 hoặc 6 tuổi, trẻ con sẽ bắt đầu kiểm tra thiên phú.
Có thiên phú thì có thể tu luyện.
Thiên phú tốt sẽ được cường giả thi nhận và mang về tự mình bồi dưỡng.
Mà hắn......
10 tuổi mà chưa từng kiểm tra thiên phú.
Sớm đã qua cái tuổi kia rồi.
Kể cả khi bắt đầu luyện tập từ bây giờ, hắn cũng sẽ là người... yếu nhất.
Trước đây, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc tu luyện.
Giờ đây, sự xuất hiện của cô đã thay đổi hoàn toàn quỹ đạo cuộc sống ban đầu của hắn.
Cũng không biết, là tốt... hay xấu?
"Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Phong Thiển nghi hoặc nhìn về thiếu niên phát ngốc.
Nam Khanh tỉnh lại, cúi đầu.
Nhẹ nhàng nói: "Không có gì."
Hắn chỉ đang suy nghĩ.
Nếu kiểm tra mà thiên phú không tốt.
Cô còn... nhận hắn làm đồ đệ không?
Thiếu niên mím môi.
Sẽ bị... Vứt bỏ nữa sao?
Hoặc, trở về lãnh cung lạnh băng và yên tĩnh này...
Thiếu niên kìm nén cảm xúc trong lòng.
Im lặng.
Phong Thiển nghi ngờ liếc hắn một cái, nói: "Vậy ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai gặp lại."
Nam Khanh yên lặng gật đầu.
Phong Thiển liếc nhìn thiếu niên một lần nữa rồi mới rời khỏi phòng.
Lúc