Editor: Nha Đam
Trong căn phòng.
Thiếu niên nhìn xuống bộ quần áo cũ nát của mình.
Không khỏi giật mình.
Quần áo của cô thật lộng lẫy và đẹp đẽ.
Nam Khanh mím môi.
Hắn là đồ đệ của cô.
Mặc thế này chắc... sẽ khiến cô mất mặt.
Thiếu niên cụp mắt xuống.
Không thể giải thích được... không muốn cô bị chê cười.
Vẫn là bị hắn liên lụy.
Nghĩ đến đây, Nam Khanh đổi ý và mặc quần áo mới vào.
Thiếu niên thản nhiên chọn một bộ y phục màu trắng rồi từ từ mặc vào.
Quần áo rất vừa vặn.
Bộ quần áo hoa lệ không chỉ đẹp mà còn rất thoải mái khi mặc.
Nam Khanh yên lặng liếc nhìn quần áo cũ trên bàn.
Sau đó quay người bước ra ngoài.
Cô vẫn đang đợi ngoài cửa.
Khoảnh khắc khi ngước mắt lên.
Cô không thể không ngây người.
Thiếu niên mặc đồ trắng trông giống như một người bước ra từ một bức tranh.
Đối phương trầm mặc rũ mắt xuống, lông mi khẽ rũ xuống.
Nước da cũng trắng nón và đẹp.
Trước đây cho dù là thiếu niên mặc quần áo cũ, dung mạo cũng tuyệt trần, nhưng bây giờ bộ y phục này càng thêm bắt mắt.
Phong Thiển chớp mắt.
Đúng vậy.
Mỗi thế giới, mảnh nhỏ đều rất đẹp, đi đến đâu cũng có thể khiến người ta kinh ngạc.
Ngay cả khi còn nhỏ như vậy cũng không thể ngăn cản được vẻ đẹp của thiếu niên.
Cô ánh mắt rơi vào Nam Khanh hồi lâu.
Thiếu niên mím môi không nói, ngoan ngoãn để cho cô nhìn.
Nhưng trong lòng có chút hồi hộp.
"Vậy thì, chúng ta đi đến đại điện đi."
Phong Thiển nói.
Thiếu niên gật dầu, vẫn trầm mặc như cũ.
Nam Khanh đi theo phía sau cô và đi ra ngoài.
Cổng cung điện có 2 chiếc ngọc liễn*.
*ngọc liễn: xe ngựa bằng ngọc
Nam Khanh sững sờ nhìn ngọc liễn.
"A Khanh tự chọn một cái rồi ngồi lên đi."
Cô nhìn thiếu niên, ngữ điệu rất mềm mại, giọng nói cũng rất hay.
Nam Khanh bị xưng hô của đối phương khiến cho sững sờ
Thân thể cứng đờ.
Sau đó, thiếu niên cụp mắt xuống và ngoan ngoãn ngồi xuống trên ngọc liễn phía sau.
Rất yên tĩnh.
Sau khi ngồi lên trên ngọc liễn, thiếu niên không khỏi thắc mắc.
Người kia......
Tại sao cô phải đối xử tốt với hắn như vậy?
Vì cô, bây giờ... hắn mới có những thứ này.
Trước đây, hắn chưa từng hy vọng xa vời về những đãi ngộ này.
Nam Khanh nhìn xuống.
Thiếu niên không kìm được mà giơ tay lên.
Tay áo màu trắng tuột xuống, lộ ra cổ tay trắng nõn tinh xảo.
Dấu ấn đỏ