Editor: Nha Đam
Công tước Hill giơ tay sờ sờ đỉnh đầu cô.
Hốc mắt nóng lên.
Trở về là tốt rồi......
Ông vừa rồi sợ hãi, sợ tiểu nha đầu xảy ra việc gì không hay, hiện tại trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Đoàn người trở lại đại sảnh.
Tây Á cùng công tước phu nhân muốn chạy, lại bị Công tước Hill giữ lại.
Trong đại sảnh không khí không hiểu sao có chút khẩn trương lên.
Đặc biệt là Tây Á.
Việc đẩy nguyên chủ xuống biển, cô ta không có nói cho bất kỳ kẻ nào, ngay cả mẹ cũng không có nói cho.
Chính là, cô ta rõ ràng tận mắt nhìn thấy đối phương bị nước biển bao phủ, cuối cùng một tia sóng gợn đều biến mất không thấy.
Cô ta sao có thể...... Còn êm đẹp tồn tại!
Tây Á khẩn trương mà cắn cắn môi dưới.
Nếu đối phương chỉ ra và xác nhận, cô ta bất luận thế nào cũng không thừa nhận là tốt rồi.
Rốt cuộc, đêm hôm khuya khoắc, có ai biết đâu?
Đối phương không có chứng cứ, cô ta chết không thừa nhận.
Kể cả cha có hoài nghi cô ta, cũng không có cách nào làm gì được cô ta.
Mà lúc này đương sự Phong Thiển, ánh mắt nhẹ nhàng dừng ở trên người Tây Á.
Cô nghiêng đầu.
Vả mặt em gái kế?
Tuy rằng cảm giác nhiệm vụ chi nhánh này thật kỳ quái, nhưng mà giống như cũng rất đơn giản.
Ánh mắt Phong Thiển sâu kín mà nhìn chằm chằm mặt Tây Á. Đối phương bị cô nhìn chằm chằm đến sợ, trên sống lưng đổ không ít mồ hôi lạnh.
Giây tiếp theo, mọi người chỉ thấy cô chậm rãi đi đến chỗ Tây Á, cuối cùng ở trước mặt cô ta đứng yên.
Tây Á nhéo nhéo góc áo, đã làm tốt chuẩn bị bị đối phương chỉ ra và xác nhận.
Cô ta ngẩng mặt, trên mặt mang theo nghi hoặc đáng thương nhu nhược: "Chị?"
Cô gái trước mặt chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.
Chậm rì rì nâng tay nhỏ trắng nõn lên.
Sau đó.
Trong tầm mắt khiếp sợ của mọi người, giơ tay tát Tây Á một cái tát vang dội.
Thanh âm là thật sự vang.
Mọi người đều khiếp sợ mà nhìn cô.
Đặc biệt là Tây Á.
Hoàn toàn bị hành động bất thình lình của cô dọa tới rồi. . Kiếm Hiệp Hay
Cô ta có chút vô tội mà chớp chớp mắt.
Cô ta không có lực......
Bàn tay rơi xuống, khuôn mặt trắng nõn của Tây Á tức khắc đỏ một mảnh, lưu lại một bàn tay