Editor: Nha Đam
Tây Á có chút kinh ngạc đối diện với tầm mắt của cô.
Chị ta giống như......
Thay đổi.
Công tước Hill nghe ra lời nói của cô ý có điều chỉ.
Hắn trầm giọng hỏi: "Tây Á, ngươi đối với ngươi tỷ tỷ làm cái gì?"
Tây Á ngẩng đầu nhìn thoáng qua cha có chút phẫn nộ, lại nhìn nhìn Phong Thiển một bên không chút để ý.
Cô ta nhẹ nhàng cắn cắn môi, cúi đầu thấp, tiếng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Cha, Tây Á chưa từng làm cái gì......"
Trong đôi mắt màu lam nhạt của cô ta chứa đầy nước mắt, thoạt nhìn nhu nhược đáng thương.
Công tước Hill không để ý đến, ông nhìn về phía Phong Thiển, "Thiển Thiển, gặp ủy khuất gì cứ việc nói với cha, cha sẽ thay con làm chủ."
Cô cong cong mắt, đôi mắt đen nhánh nhìn không ra cảm xúc gì, cô nhìn thoáng qua Tây Á, nhàn nhạt nói: "Cha, con mệt quá."
Công tước Hill lúc này mới chậm chạp ý thức được, tiểu nha đầu bôn ba như vậy, nhất định là không có nghỉ ngơi tốt.
Chuyện khác cũng tạm thời vứt sau đầu đi.
Công tước vội vàng phân phó người hầu: "Còn không mang tiểu thư trở về phòng nghỉ ngơi."
Người hầu cung kính gật đầu, mang theo Phong Thiển rời đi.
Tây Á âm thầm bóp lòng bàn tay, đôi mắt tràn ngập nghi hoặc.
Chị ta vì sao...... Không nói cho cha?
Đối phương biểu hiện không để ý như vậy, bộ dáng không chút để ý so với cáo trạng càng làm cho Tây Á khẩn trương.
Chị ta hiện tại giống như đã...... Nhìn không thấu người chị này của mình.
Công tước Hill nhìn theo con gái rời đi, chờ đến thân ảnh cô biến mất ở trong tầm mắt, ông mới xoay người nhìn về phía Tây Á.
"Tây Á, chớ quên, nó là chị của ngươi, cũng là người thừa kế, tương lai sẽ kế thừa vị trí công tước."
Đây xem như, chói lọi cảnh cáo.
Trong lòng Tây Á ghen ghét.
Trong lòng công tước phu nhân cũng không tốt.
Lại chỉ có thể nghẹn khuất.
Cô ta sao lại có thể bất tử ở trong biển đâu......
Tây Á rũ mắt, đôi mắt tràn ngập oán hận.
Đến nỗi Phong Thiển vì sao chưa nói là Tây Á đem chị ta đẩy xuống biển.
Nếu cô nói, cô chỉ là lười giải thích đến phí miệng lưỡi, Tây Á có thể hay không tức giận đến hộc máu?
Việc này không phải Phong Thiển muốn suy xét.
Từ lúc được đưa đến thế giới đồng thoại này, Phong Thiển liền không có nghỉ ngơi tốt.
Cho nên, cô vừa nằm trên giường liền mơ mơ màng màng ngủ rồi.
Sáng sớm hôm sau, có hầu gái người tiến vào kêu cô rời giường.