Màn đêm ngày càng tĩnh lặng, trăng non trên ngọn cây thạch lựu biến mất, những hạt mưa nhỏ rơi tí tách và đập vào lá tạo nên âm thanh huyền ảo.
Trong đình chỉ có Hướng Chi Thạch và Chu Ngạc Hoa.
"Em gái của cậu rất dễ thương", Chu Ngạc Hoa chống cằm, "Nhưng có vẻ hơi ngây thơ".
Từng động tác, giọng điệu ung dung và nhàn nhã không giống người cùng tuổi, bà ấy là một người phụ nữ được năm tháng ưu ái.
Hướng Chi Thạch nhớ rằng Chu Ngạc Hoa đã từng nói rằng: "Người ở tuổi này thì phải như thế nào? Có dáng vẻ ra sao? Tôi chưa bao giờ để ý đến những lời như vậy"
"Em ấy vẫn còn là một đứa trẻ", Hướng Chi Thạch cười cười mà nói, "Dáng dấp người lớn, nhưng thực tế thì...".
Chu Ngạc Hoa liếc nhìn anh, "Làm anh trai cũng không dễ ha?"
Hướng Chi Thạch: "Nhưng rất thú vị".
Hai người có qua có lại, giống như bạn già.
Người ngoài như Hướng Tiểu Viên có thể thấy kỳ lạ, nhưng họ cũng chỉ là nói chuyện thẳng thắn, tự nhiên mà thôi.
"Cậu đột nhiên đến tìm tôi, có chuyện gì sao?" – Chu Ngạc Hoa chủ động nói.
Ngoài đình, có mưa bụi tạt vào, Hướng Chi Thạch thở dài, "Tôi vốn không muốn làm phiền chị...".
"Cậu nói đi" – Chu Ngạc Hoa cười nhẹ.
"Có thể làm cho chị khó xử..."
Sau khi ra khỏi sân sau, Tiểu Viên cảm thấy hơi mơ hồ, cô là một người trẻ tuổi, lại là người miền Nam nên không hiểu lắm cũng như không biết thưởng thức mô hình kiến trúc sâu sắc của loại tứ hợp viện này.
Khoảng sân sâu thăm thẳm như tâm tư của một người phụ nữ.
Mặc dù có rất nhiều khách, nhưng đèn ở hành lang mái hiên không quá sáng, cô cố ý tránh đám người sôi nổi và chọn nơi yên tĩnh mà đi.
Tứ hợp viện này sửa sang lại rất tốt, nhưng vẫn có thể thấy dấu vết của thời gian ở một số nơi.
Cô đi dọc theo hành lang đến lan can yên tĩnh, trong sân trồng nhiều cây táo tàu1 và cây hồng, còn có giàn hoa tử đằng2 đung đưa trong làn gió đêm và cơn mưa bụi.
Cô đột nhiên không muốn đi tiếp vì sợ lát nữa anh hai không tìm thấy cô.
Mối quan hệ giữa cô Chu Ngạc Hoa và anh hai là gì?
Ban đầu, cô vô cùng phấn khích khi có thể gặp gỡ một nhân vật truyền kỳ trong ngành, nhưng không ngờ anh trai lại thân thiết với bà ấy như vậy, nhìn không giống một người bạn bình thường.
Dù Chu Ngạc Hoa đã vắng bóng bao năm nhưng vẫn còn rất nhiều truyền thuyết về bà, một trong số đó là lịch sử tình ái phong phú của bà.
Có người nói bà ấy đã kết hôn ba lần, có người thì bốn lần và chưa bao giờ thiếu người theo đuổi.
Người giàu có nổi tiếng, tai to mặt lớn trong giới kinh doanh, ông lớn trong giới văn học, vô danh tiểu tốt hay quốc tịch gì đó, bà ấy cũng không quan tâm, chỉ cần yêu thích là được.
Tiểu Viên từng đọc một tin đồn về bà ấy, bạn trai kém 30 tuổi và tạp chí đó đã chụp được bức ảnh họ đi nghỉ trên đảo.
Nam chính là một người mẫu nước ngoài không tên tuổi, tóc vàng mắt xanh; cả người chỉ mặc chiếc quần đùi hoa, phần thân trên màu lúa mì có cơ bụng tám múi, đang ôm sát lấy bà ấy trong bộ áo tắm khoe dáng tuyệt đẹp.
Hai người lấp lánh dưới ánh mặt trời, nhìn rất hài hoà, không thấy chênh lệch tuổi tác.
Tiểu Viên cảm thấy trong lòng không ổn, như có người gõ vào gáy.
Chẳng lẽ anh hai cũng như vậy? Không...!thể...!nào?
Cô lắc đầu dữ dội và suýt làm văng cả đôi bông tai, điều đó không nên xảy ra, nhưng cô không chắc chắn lắm.
Thôi quên đi, quên đi, đừng đoán mò, lát nữa sẽ hỏi.
Cô suy nghĩ đến nhập tâm, bước ra khỏi mái hiên lúc nào cũng không biết.
Không có mái hiên che, mưa bụi lất phất rơi trên tóc cô, hơi nước còn động lại quanh ngọn đèn màu trắng nhạt.
Tiểu Viên khẽ thở dài.
Cô không thể tiếp tục như thế này nữa, cô không thể để anh trai phải luôn bôn ba vì mình.
Cô không còn nhỏ nữa, không thể lúc nào cũng trốn sau lưng anh trai, có chuyện gì cũng do anh ấy ra mặt thay mình.
Dù mối quan hệ giữa cô Chu Ngạc Hoa và anh trai như thế nào đi nữa, thì không thể nợ ân tình được.
Nhưng có cách nào khác để cô vượt qua Vĩ Gia Bảo và đi thử vai cho "Tuý Tiêu Dao" một cách suôn sẻ hay không?
Cô thực sự nghĩ mãi không ra, cô ngẩng đầu lên, bầu trời xanh thẫm cùng mưa bụi trắng xoá đã làm ướt tóc cô lúc nào không hay.
Đột nhiên, cô ngửi thấy một mùi khói thoang thoảng.
Cô quay đầu tìm kiếm nơi phát ra.
Hình như có một người phụ nữ đang đứng ở hành lang của hiên nhà đối diện, giữa hai đầu ngón tay kẹp lấy điếu thuốc.
Đầu thuốc lá đang cháy, điểm sáng nhấp nháy rồi tắt lịm, sau đó được nâng lên và người phụ nữ hút một hơi.
Tiểu Viên nín thở, sau khi nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ, trong lòng hơi sửng sốt.
Tại sao lại là chị ta?
Chị ta mặc một chiếc áo sườn xám màu đen bằng lụa mỏng có thân rộng và quần tây, áo khoác khoác hờ trên vai, làn da trắng lạnh như sứ, đôi mắt sâu như vực thẳm, ánh mắt luôn có vẻ nhàn nhạt.
Cả thế giới dường như tĩnh lặng, tách rời khỏi sự sống động ở đằng trước phía sau.
Tiểu Viên không hiểu tại sao trái tim mình đập nhanh hơn.
Cô cảm thấy đầu óc hơi mơ hồ, cơn mưa đột nhiên nặng hạt và đập mạnh vào tóc cô.
Cô đưa tay ra để chặn lại rồi lùi về phía sau, cảm giác được hơi lạnh, cô không khỏi hắt xì một cái, "Ắt xììì ~".
Cái hắt xì này làm cô tỉnh giấc.
Cô lấy lại tinh thần rồi vội vàng gọi người, "Tổng giám đốc Vĩ".
Cô đã đắc tội với Vĩ Gia Bảo rồi, nhất định không được đắc tội vị đại thần này nữa.
Tâm tư xoay như chong chóng, trong lòng thầm kêu khổ.
Trái Đất rộng lớn như vậy, ở thành phố Thân coi như không tính, làm sao đến thành phố Bội này cũng có thể gặp nhau ở cùng một lúc và cùng một địa điểm như thế? Chào hỏi rồi nên nhanh chóng rời đi nên nói sao nhỉ, Tổng giám đốc Vĩ, ngài cứ từ từ hút thuốc lá? Tôi đi trước...
Tiểu Viên đang suy nghĩ miên man thì nghe thấy tiếng "ừ" vang lên một cách thản nhiên.
Cô sững sờ một lúc, sau đó nghe thấy Vĩ Trang nói: "Cô ở đây à?".
Giọng điệu của chị ta không dao động, như thể vừa nói một câu trần thuật.
Tiểu Viên chớp chớp mắt, tự động coi đó là câu hỏi, "Vâng, anh trai đưa tôi tới đây".
Vĩ Trang chậm rãi hút thuốc, không nói lời nào, bộ dáng chị ta hút thuốc trông rất đẹp, ngón tay mảnh khảnh lướt trên không trung, khuấy động từng gợn sóng nhỏ.
Ồ.
Đó là không khí ẩm đang bay lượn.
Tiểu Viên cảm thấy hình ảnh này trông đẹp hơn nhiều so với một người đàn ông đang hút thuốc, nhìn thì vô cùng thuần thục nhưng không thể yêu thích.
Sau đó cô mới nhận ra mình đang sử dụng bộ não để ghi lại những chuyển động, phong thái và tư thế của chị ta, có thể hữu ích cho việc diễn xuất sau này...
Cô quay mặt đi, có một ý tưởng nào đó vụt qua, quá nhanh, cô không thể bắt được.
Vĩ Trang không nói nữa, Tiểu Viên cũng không biết nói gì, khi cô nhìn lên thì phát hiện Vĩ Trang dường như vẫn luôn nhìn cô.
Một cái nhìn thờ ơ, hay là...
Cô không phân biệt được.
"Tổng giám đốc Vĩ" – Những lời đã soạn sẵn bị vứt sau đầu, bây giờ trong đầu cô xuất hiện một ý nghĩ khác.
Ai có thể trị được Vĩ Gia Bảo?
Ai có thể giúp cô thoát khỏi Vĩ Gia Bảo?
Không phải chỉ có người phụ nữ trước mặt hay sao?
Nhất thời tim cô đập thình thịch, không có bản nháp như in tài liệu từ máy photo, lời nói của cô tuôn ra một hơi, "Tổng giám đốc Vĩ, tôi cần phải làm gì? Ngài Vĩ Gia Bảo mới không ngăn cản tôi đi đóng phim?".
Trong lòng có một đứa trẻ đang gào thét: Wow, cô vừa nói gì đó? Cô điên rồi hả?
Cô thấy chột dạ và da mặt đang nóng lên.
Không có gì phải chột dạ, cố lên, cố lên.
Đứa trẻ trong