Điện Quang Ảo Ảnh

28: Tôi Muốn Về Nhà Suy Nghĩ Thêm


trước sau


Sau khi bọn họ trở về thành phố Thân vào ngày hôm sau, Tiểu Viên nhận được một cuộc gọi từ Thi Hải.
"Tôi chỉ có thể trì hoãn thêm ba bốn ngày nữa, các vai khác đã được quyết định, chỉ còn thiếu nữ thứ hai.

Cạnh tranh rất khốc liệt nhưng tôi vẫn muốn chọn cô."
Ý của anh ta là Tiểu Viên chỉ có ba bốn ngày để nghĩ biện pháp.

Sau thời hạn này, Thi Hải phải chọn một trong những diễn viên mà nhà sản xuất đưa ra để đóng vai nữ thứ hai.
Đặt điện thoại xuống, cô thở dài, thật sự không cam lòng.
Cô ngồi co chân trên ghế sofa và úp mặt vào đầu gối, suy nghĩ các biện pháp.
Quay phim chiếu mạng tiếp à? Hay thay đổi tên rồi đến các đoàn khác để thử một số vai không phải nữ tính nhỉ? Hoặc là tìm bạn bè hay các anh chị đã tốt nghiệp Hoa Hí để giúp đỡ?
Không đâu, vô ích thôi, chỉ cần ở trong vòng này, có ai vì tình nghĩa cùng trường mà dám đắc tội với tư bản đâu? Hay là hỏi các thầy cô xem họ có thể giới thiệu cô đi thử vai cho một số bộ phim độc lập1 hay không?
1.

Phim độc lập (tiếng Anh: independent film, independent movie, indie film hoặc indie movie): Là một phim dài sản xuất bên ngoài hệ thống hãng phim lớn, thay vào đó là sản xuất và phân phối bởi các cơ quan giải trí độc lập.

Phim độc lập đôi khi có thể phân biệt bởi nội dung và phong cách của phim và theo cách nhìn nghệ thuật cá nhân của nhà làm phim.
Nhìn có vẻ có rất nhiều cách, nhưng trên thực tế, không có cách nào có thể đảm bảo thành công.
Rất khó để làm.
Không thì cứ thử xem sao, nhìn mặt người ta cũng không sao, hiện tại tính tình cô cũng tốt, cuộc đời đã dạy cho cô quá nhiều điều, cô không còn là người kiêu ngạo như xưa nữa.
Tiểu Viên cười cười, điện thoại lại vang lên, lần này là một dãy số lạ.

Cô nhấc máy, giọng một người phụ nữ xa lạ vang lên, "Cô Hướng phải không? Tôi là trợ lý riêng của tổng giám đốc Vĩ, họ của tôi là Cao.

Xin hỏi hôm nay ngài có thời gian không?"
Chuyện gì đây?
Tiểu Viên đi chậm, thò đầu ra ngoài nhìn phòng khách, anh trai cô không có ở đó, Thái Quyển hình như đã đi siêu thị rồi, cô chậm rãi nói: "Có".
"Xin hỏi địa chỉ của ngài là số XX đường XXX phải không?

Tim của Tiểu Viên đập mạnh, "Đúng vậy".
"Nửa giờ sau, ở bãi đỗ xe sẽ có xe đón ngài, bảng số là XXXXX, mời ngài nể mặt mà nhận lời"
Sau khi đặt điện thoại xuống, Tiểu Viên vò đầu bứt tai, trong lòng dâng lên một cảm giác không thể nói được, thôi không sao, đi thì đi, cô không sợ.
Cô đi tắm rửa và thay quần áo, trước khi ra tới cửa thì quay về đánh kem nền và tô son môi, cảm thấy như vậy sẽ không thất lễ, sau đó cô xách túi đi ra ngoài.
Từ thang máy đi xuống tầng hầm, đẩy cửa ra và đi vào bãi đậu xe dưới tầng hầm, đèn pha của chiếc xe Mercedes-Benz màu xám bạc sáng lên, cô liếc nhìn, đúng là biển số xe đó.
Lợi hại vậy, còn biết cô sống ở tòa nhà nào.
Tiểu Viên bước lên xe, tài xế là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt bầu bĩnh, nụ cười thân thiện, ông ta đóng cửa xe cho cô, bảo cô thắt dây an toàn và nói với cô rằng trong ngăn nhỏ bên cạnh có nước khoáng.

Sau đó, trong suốt cả quá trình cũng không giao tiếp với cô, để cho cô không gian cá nhân yên tĩnh, điểm này thấy vậy mà làm cho người khác yêu thích.
Chiếc xe chạy thẳng vào trung tâm thành phố, đến khu CBD (Khu thương mại trung tâm) đường Nam Hải, vào tầng hầm của một trong những tòa nhà cao tầng.

Cô bước xuống xe, có một người chuyên trách đang đứng đợi cô, sau nhiều lần rẽ hướng, cuối cùng cô cũng bước vào một căn phòng làm việc.
Tiểu Viên nhận ra người phụ nữ đang chào đón mình là người cô hiểu nhầm là "Vĩ Trang" ở khách sạn Quý Đảo.

Hóa ra chị ta là trợ lý của Vĩ Trang.
Trợ lý Cao tươi cười và mời cô ngồi xuống, "Cô Hướng, ngài muốn uống gì?".
"À, cho tôi sữa là được rồi" – Tiểu Viên bình tĩnh nhìn xung quanh.

Chỉ có trợ lý Cao ở đây, không nhìn thấy Vĩ Trang.
Trợ lý Cao hiểu cô đang nghĩ gì, cười nói: "Hôm qua, tổng giám đốc Vĩ đi công tác ở thành phố Tây, bây giờ còn chưa về.

Nhưng mà ngài cứ yên tâm, tôi sẽ truyền đạt chính xác nguyện vọng của ngài ấy và cũng sẽ chuyển lời của ngài đến ngài ấy".
"Vâng" – Tiểu Viên nhấp một ngụm sữa và nhìn hộp sữa, đây là sản phẩm của một thương hiệu nổi tiếng ở Châu Âu.

Cô không thoải mái lắm với xưng hô "ngài ngài ngài", nhưng đó không phải là vấn đề, cô tò mò cách giải quyết đằng sau câu nói "Tôi sẽ suy nghĩ" của Vĩ Trang.
"Cô Hướng, đây là hợp đồng", Trợ lý Cao lấy ra một xấp giấy được đóng bìa và một cây bút, đẩy chúng đến trước mặt cô, "Ngài xem đi, hợp đồng này có thời hạn nửa năm.

Nếu ngài không hài lòng với điều khoản nào thì chúng ta vẫn có thể thương lượng".

"Ngài từ từ mà xem, tôi sẽ đợi ở bên ngoài.

Sau khi ngài đọc xong, có thể nhấn nút của điện thoại cố định này, tôi sẽ vào"
Mặc dù, trong lòng có rất nhiều câu hỏi, Tiểu Viên vẫn bình tĩnh mà gật đầu.

Sau khi trợ lý Cao đi ra ngoài, cô cầm hợp đồng lên rồi nhanh chóng lật xem, càng xem mắt càng mở to.
...
Đây, đây không phải là hợp đồng bao nuôi trong truyền thuyết hay sao?
Đợi cô phản ứng kịp, trong lòng đã bùng lên một cơn tức giận.
Lúc trước cô từng nói chị em nhà này dột từ nóc nhà dột xuống, quả đúng là như vậy! Vĩ Gia Bảo còn giả vờ hỏi ý kiến ​​của cô, sau đó mới dùng biện pháp ép cô đồng ý.

Vĩ Trang thì sao? Chị ta khôn ngoan hơn nhiều, cô có muốn thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện tại hay không? Rất đơn giản, chỉ cần ký hợp đồng này!
Chị em nhà này!!! Đều làm người ta ghét y như nhau!
Tập giấy bị cô vò đến nhăn nhúm.
Từ từ, không nên tức giận, cô đã đắc tội với Vĩ Gia Bảo rồi, cô không thể lại đắc tội với Vĩ Trang.

Vĩ Trang là một người thâm sâu khó lường, là người thực sự đại diện cho Đồng Hoa.
Cô chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha, trong lòng chợt nhói lên.
Trong mắt những người này, mọi thứ đều là giao dịch đúng không? Cô chỉ muốn trở lại trạng thái ban đầu mà thôi...
Vài phút sau, trợ lý Cao nhận được cuộc gọi từ bên trong văn phòng và chị đẩy cửa vào.

Nhìn thấy cô gái trên ghế

sô pha đang ngồi thẳng lưng với vẻ mặt nghiêm túc.
Thấy chị bước vào, cô ấy đứng dậy ngay lập tức.

Cô ấy mặc áo len mỏng, quần jean và đi giày bệt, trang phục rất đơn giản nhưng lại toát lên vẻ đẹp khó cưỡng.
Thành thật mà nói, khi trợ lý Cao nhận được cuộc gọi từ Vĩ Trang yêu cầu chị làm một bản hợp đồng, chị đã rất ngạc nhiên.

Đây là lần đầu tiên phá lệ, hợp đồng được lập trước, còn có thời hạn là nửa năm! Phải biết rằng trước kia sếp của chị gặp gỡ mấy người ký "hợp đồng bí mật" chỉ được mấy phút thôi mà còn thấy nhiều!
Khi biết được người ký hợp đồng là ai, dù trước đó đã có linh cảm nhưng nhất thời chị vẫn không phản ứng kịp.
Vui quá! Nội tâm của chị tuôn ra dòng chữ:
[Đúng vậy! Sếp ơi, cô không thể lãnh cảm nữa, cô phải thay đổi!]
Vừa rồi ở bên ngoài, chị còn đang băn khoăn không biết Hướng Tiểu Viên sẽ phản ứng như thế nào? Chắc là cô ấy sẽ giả vờ từ chối, mục đích là ám chỉ thêm lợi ích gì đó rồi vui vẻ mà nhận.

Nói thật thì điều kiện này rất tốt, đã vượt quá tiêu chuẩn của một nghệ sĩ hạng B.
Chị không thể nghĩ ra lý do nào để bên kia không chấp nhận được cả.
Trợ lý Cao vẫn mỉm cười, "Cô Hướng, ngài đang suy nghĩ thế nào rồi?".
[Giả vờ từ chối và nói rằng cô ấy cần phải suy nghĩ thêm.]
Quả nhiên, chị nghe thấy Hướng Tiểu Viên nói: "Trợ lý Cao, chuyện này tôi cần phải suy nghĩ thêm".
Trợ lý Cao mỉm cười, "Điều kiện trong hợp đồng như vậy, ngài cần bổ sung gì không?".
[Cô ấy sẽ nói không có, rất hài lòng, chỉ là...]
[Sau đó đưa ra các yêu cầu khác, cơ hội chỉ có một lần phải biết tận dụng, người trẻ tuổi à!]
Quả nhiên, chị lại đoán đúng, Hướng Tiểu Viên nói, "Không, tôi khá hài lòng.

Chỉ là...".
Trợ lý Cao tiếp tục cười, "Vâng?".
[Đây rồi! Nói điều kiện đi!]
Môi Tiểu Viên lộ ra một nụ cười, khóe mắt cong cong, "Chỉ là, tôi muốn về nhà suy nghĩ thêm, khi nào suy nghĩ xong rồi tôi sẽ cho cô biết".
Trợ lý Cao cười nhẹ, "...".
[Cái gì?]
"Cứ như vậy đi, tôi về trước nhé", Tiểu Viên quay đầu vẫy tay với chị, "Tạm biệt ~".
Trợ lý Cao: "?".
[Cái gì vậy? Tình huống gì thế này?]
Tiểu Viên đi vài bước rồi quay lại, ho khan vài tiếng, tựa hồ có chút xấu hổ, "Trợ lý Cao?".
Trợ lý Cao lại mỉm cười, "Có chuyện gì vậy? Cô Hướng?".
[Ồ! Chơi chiêu giả vờ bỏ đi rồi rồi mặc cả à!]
Tiểu Viên gãi gãi mặt, "Trợ lý Cao, tôi không rành đường lắm, cô có thể để người dẫn tôi xuống không?".
Trợ lý Cao: "...".
[Ôi trời! Con bé này, đang đùa chị à!]
Nụ cười trên mặt trợ lý Cao vẫn không thể chê ở đâu được, "Không thành vấn đề, sẽ có người đưa ngài xuống dưới, còn đưa ngài về nhà".

Tiểu Viên thở phào nhẹ nhõm và cười nhẹ, trong mắt có ánh sao mờ ảo: "Cám ơn cô nhé ~".
Trợ lý Cao: "...!Vâng".
[Cười như thế này khá dễ thương!]
[Mẹ nó chứ, bà đây đúng là mê sắc đẹp!]
Sau khi Hướng Tiểu Viên rời khỏi phòng, trợ lý Cao cầm lấy bản hợp đồng và xem nó, không có dấu vết gì, cây bút dường như cũng chưa được mở ra.
Haha, không phải câu "Tôi muốn về nhà suy nghĩ thêm, khi nào suy nghĩ xong rồi tôi sẽ cho cô biết" chính là câu cửa miệng mà bên A đã nói "Hãy đợi thông báo của chúng tôi" tại hội chợ việc làm hay sao?
Trợ lý Cao không thể tin được có người từ chối một lời đề nghị hào phóng như vậy, mà còn là từ chối sếp chị nữa chứ.
[Người trẻ tuổi ơi, cá tính quá thì phải chịu khổ nhiều đấy.]
Ôi ~
Chị mất năm phút để sắp xếp lại tâm trạng của mình, sau đó gọi điện thoại cho Vĩ Trang, và truyền đạt chính xác nguyên văn của Hướng Tiểu Viên trên điện thoại.
Quả nhiên, bên kia điện thoại im lặng thật lâu.
"Tổng giám đốc Vĩ, có cần tăng thêm điều khoản hay không?" - Trợ lý Cao nhẹ giọng hỏi.
Dưới cái nhìn của chị, mọi người trong giới giải trí đều có bảng giá riêng của họ, và Đồng Hoa không thiếu tiền hay tài nguyên, có thể đưa ra một mức giá khác mà Hướng Tiểu Viên không thể từ chối, miễn là Vĩ Trang nghĩ cô ấy có giá trị này.
Nhưng mà theo chị, sếp vẫn chưa hứng thú với Hướng Tiểu Viên đến mức như vậy.
Quả nhiên, chị nghe thấy Vĩ Trang nói: "Không cần, cứ để như thế".
[Ôi! Đừng như vậy mà, đừng như vậy, sếp ơi, cô có biết việc cô có hứng thú với một người là chuyện không dễ dàng gì hay không?]
[Phụ nữ cũng được mà! Cô gái nhỏ đó trông cũng không tệ! Tôi còn thấy cô bé khá dễ thương!]
[Sếp ơi!! Ngoại trừ công việc thì vẫn cần có sinh hoạt riêng mà!]
Nội tâm trợ lý Cao hoạt động hết công suất, chị nhịn không được mà nói: "Tổng giám đốc Vĩ...!Nếu không tôi đi tìm hiểu..."
[Sếp ơi!! Vì tương lai của cô, tôi có thể làm một chút thủ đoạn!]
Vĩ Trang: "Không cần".
Trợ lý Cao còn cảm thấy đáng tiếc, "Ngài...".
Vĩ Trang lại im lặng.
Trợ lý Cao đã kịp thời ngậm miệng lại.
"Chờ ba ngày đi, cô không cần phải làm cái gì cả" – Vĩ Trang nói một câu cuối cùng trước khi cúp máy.
Trợ lý cao cầm điện thoại mà trong lòng đầy ngạc nhiên và không thể tin được.
[Má ơi, còn đợi ba ngày nữa à? Xem ra sếp thật là có hứng thú với người ta!!]
[Ơ? Cái này với ứng viên về nhà và chờ cuộc điện thoại có gì khác nhau? Cô ấy là bà chủ hàng chục tỷ đô la đó!]
[...!Nếu không đợi được thì sao?]
Đây là lần đầu tiên trợ lý Cao phải xử lý chuyện như vậy, chị cảm thấy vô cùng đau đầu..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện