(20)
Đối diện với ánh mắt thê lương của cô, Ngự Trầm Quân cũng có một chút đau lòng. Nhưng hiện giờ, hắn cần phải dập lửa.
Chết tiệt thật!
Nhanh chóng hắn thu hồi lại ánh mắt có chút dao động của mình, đứng lên. Trầm Uyển cứ ngỡ là Ngự Trầm Quân đã tha cho mình, định ngồi dậy.
Nhưng, Ngự Trầm Quân kéo từ ngăn bàn ra một lọ thuốc màu trắng, lấy ra hai viên, thả vào cốc nước lọc ở đầu bàn. Hắn từng bước đi về phía cô đang ngây ngốc ngồi trên giường, đưa tới trước miệng cô:
- Uống vào!
Trầm Uyển trợn mắt kinh hoàng, ngước nhìn cha nuôi:
- Đây là...
- Uống vào, tôi không có kiên nhẫn.
Ngữ điệu của Ngự Trầm Quân đã pha lẫn chút tức giận. Trầm Uyển cũng chỉ mới từ một môi trường học tập vô cùng yên bình trở về, hoàn toàn không biết cốc nước trước mặt mình đã được bỏ thứ gì. Cô chần chừ, rồi cuối cùng cũng miễn cưỡng cầm lấy cốc nước uống cạn.
Cốc nước không một chút mùi vị gì, nhưng người đàn ông trước mặt cô khóe môi cong lên nồng đậm.
- Ngoan!
Hắn cầm lấy cốc thủy tinh đã cạn, đặt sang bên bàn. Ánh mắt hắn lóe lên ý cười, vị ý xấu xa:
- Ta không ép con nữa.
Rồi hắn đứng lên đi về phía sofa, thỏa mái nằm xuống. Khuôn mặt điển trai có chút lười biếng, mắt khẽ nhắm lại, những sợi tóc rối tung vì khi nãy kích tình.
Trầm Uyển ngơ ngác nhìn Ngự Trầm Quân, rồi cô từ từ đứng dậy, bước về phía chiếc váy bị xé rách quá nửa. Phải nhanh chóng rời khỏi đây, trước khi hắn đổi ý.
Trầm Uyển suy nghĩ, càng gấp gáp muốn mặc lại chiếc váy dù đã bị rách một nửa, nhưng không hiểu sao, đột nhiên đầu óc cô choáng váng. Cô hơi lắc lắc đầu, cố giữ cho bản thân mình được tỉnh táo.
Nhưng cơ thể cô dần dần trở nên khó chịu hơn, khắp người nóng như lửa đốt. Dù cô có liên tục đập đập lên mặt mình mấy lần, nhưng vẫn không thể nào giữ được bản thân cho tỉnh táo.
- Ưm...
Ngự Trầm Quân mở mắt ra nhìn cô chằm chằm, hắn rút một điếu thuốc lá, tao nhã hút thuốc. Làn khó thuốc mờ ảo quanh quẩn bên khuôn mặt cương nghị điển trai của hắn, thật tà mị quyến rũ. Hắn nhếch môi, rít thêm một hơi thuốc nữa rồi nhả khói ra.
Trầm Uyển khó chịu, lảo đảo bước về phía Ngự Trầm Quân, cơ thể trần trụi ngứa ngáy khó chịu khắp nơi. Cô bám lấy ống quần hắn, ngồi thụp xuống sàn. Cái tư thế này, giống như một kẻ hèn mọn đang ra sức cầu xin một vị thần tối cao.
- Cha nuôi...con khó chịu quá...
- Hử?
Ngự Trầm Quân híp con mắt hẹp dài nhìn nữ nhân đang quỳ dưới chân mình, cong môi lên cười châm chọc. Hắn một tay dễ dàng nâng cô lên đặt trên đùi mình. Như một phản xạ tự nhiên, cô quấn hai chân thon dài qua thắt lưng hắn. Điếu thuốc cháy dở như sắp chạm vào da thịt mịn màng của cô, chỉ sợ cô lỡ ngọ nguậy thêm chút nữa, chắc chắn sẽ bị bỏng.
- Cha nuôi...
Đôi mắt xinh đẹp của cô phủ bởi một tầng sương mù, cô mơ mơ màng màng nhìn hắn. Hai tay mềm mại của cô không tự chủ được mà đưa lên vòng qua cổ hắn. Cô không hiểu vì sao bản thân mình lại làm như vậy, nhưng chính cô cũng không thể nào điều khiển được bản thân mình nữa rồi.
Trí óc cô, toàn bộ đã bị chi phối.
Ngự Trầm Quân thuận thế ôm lấy eo cô, vùi đầu vào cổ cô, khàn giọng hỏi:
- Sao?
-