(21)
Trước mắt cô, tất cả đều như địa ngục đáng sợ. Cuối cùng màn đêm cũng trôi qua, toàn thân Trầm Uyển vô lực một mình nằm trên giường lớn, nước mắt dường như đã cạn. Đôi môi khô khốc, khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt khiến cho người khác phải đau lòng.
Toàn thân cô đau nhức, cô cũng lười cử động, chỉ cuộn tròn trong chăn quay sang một bên. Sự đau đớn này, không chỉ đến từ thể xác, mà còn là trong trái tim cô. Người mà cô luôn kính trọng nhất, lại tàn nhẫn chiếm đoạt thân thể cô ngay đêm hôm qua.
Cô cười lạnh, nụ cười thê lương.
Thật là vô lí, mọi thứ thật là vô lí. Tại sao có thể như vậy chứ?
Cô còn nhớ rõ câu nói của Ngự Trầm Quân trước khi đi:
- Em từ giờ đã là người của tôi, có mơ cũng đừng mong thoát.
Thế là bị giam cầm sao? Cha nuôi giam cầm cô ư? Cô lúc này chỉ mong rằng, tất cả những việc xảy ra với cô đêm qua chỉ là một cơn ác mộng, khi tỉnh lại sẽ không còn thấy đau đớn nữa.
Nhưng mà, sự thật vẫn không thể nào thay đổi.
Trầm Uyển cuộn tròn trong chăn, nhắm mắt nước mắt rơi. Cha nuôi thật tàn nhẫn với cô...
Cốc cốc cốc.
Lúc này, ở ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Trầm Uyển không động đậy, chỉ nằm im một chỗ. Ở bên ngoài vang lên tiếng của cô giúp việc:
- Tiểu thư, ông chủ nói muốn cô xuống ăn sáng ạ.
Cô im lặng, coi như không nghe thấy gì. Mặc dù cả ngày hôm qua cô chưa ăn gì, nhưng bây giờ cô thực sự không muốn ăn, dù ăn nuốt cũng không trôi.
Cô cứ im lặng được một lúc, ngoài cửa không còn tiếng gõ cửa nữa, Trầm Uyển cứ nghĩ cô giúp việc đã đi rồi. Nhưng đột nhiên cánh cửa phòng mở ra khiến cô giật mình, từng bước chân trầm ổn cùng với mùi hương nam tính nhàn nhạt khiến cho cô khẽ run lên.
Cô biết, người đang bước tới là cha nuôi.
- Uyển, dậy ăn!
Ngự Trầm Quân nghiêm giọng, ngồi xuống giường nhìn cô đang cuộn tròn trong chăn, ngữ điệu ra lệnh. Cả cơ thể cô quay sang chỗ khác không muốn nhìn mặt hắn.
Thấy cô im lặng, Ngự Trầm Quân không có kiên nhẫn, lập tức kéo mạnh chăn ra, vứt nó xuống sàn. Cả cơ thể cô xụi lơ hiện lên trước mắt hắn, cô vội vã muốn che thân thể của mình lại.
Ngự Trầm Quân ánh mắt sắc bén đã phát hiện ra một điểm khác thường, một tay dùng lực léo cô ra khỏi giường, ánh mắt hắn giận dữ hướng về ga trải giường trắng tinh không chút dấu vết.
Trầm Uyển cũng phát giác ra sự khác lạ, theo phản xạ hướng mắt về phía ga trải giường. Cô kinh ngạc trợn tròn mắt.
Không thể nào.
Trên giường, không hề có một vết máu gì hết.
Dường như cô đã cảm nhận được cơ thịnh nộ sắp ập tới từ Ngự Trầm Quân, cố gắng giẫy giụa. Nhưng hắn càng giữ chặt cô lại, hung hăng nắm chặt bàn tay nhỏ của cô:
- Nói, lần đầu của em là cho ai?
Đầu óc cô mơ màng, cô vô lực lắc đầu, nước mắt cũng theo đó mà lã chã rơi xuống khuôn mặt tái nhợt.
- Con...
- Lần đầu của em, là cho tên ngoại quốc kia?
Người mà Ngự Trầm Quân ám chỉ đến, không ai khác, chính là