(29)
Mấy ngày sau, Ngự Trầm Quân cũng không hề động vào Trầm Uyển, để cho cô được nghỉ ngơi thoải mái. Ngày nào hắn cũng đi làm muộn hơn để ngắm nhìn cô ăn sáng, tối thì trở về sớm để được ở bên cạnh cô. Tất cả tiệc rượu ở bên ngoài hắn đều từ chối hết, tất cả chỉ là vì Trầm Uyển cô thôi.
Trầm Uyển mấy ngày nay cảm thấy vô cùng thoải mái, cô không cũng suy nghĩ gì nhiều nữa. Những chuyện đã qua rồi thì cứ để cho nó qua thôi.
Tối đến, cô ngoan ngoãn để Ngự Trầm Quân ôm mình đi ngủ. Hắn chỉ ôm cô chứ không hề có ý đồ khác, cho nên, vào thời khắc này, cô cảm thấy hạnh phúc nhất. Hắn vỗ về cô, hôn lên mái tóc mềm mượt của cô:
- Uyển, ngủ ngon.
Trầm Uyển nhắm mắt lại trước nụ hôn của Ngự Trầm Quân, khóe môi khẽ cong lên cười hạnh phúc nhưng không nói gì.
...
Màn đêm bao phủ lấy chiếc xe ô tô màu đen đang đỗ tại một vị trí khó có thể phát hiện được, tựa như một con báo đen đang rình con mồi. Trong xe, hai cô gái nhỏ đang bàn bạc với nhau gì đó...
Vương Việt Dung nắm lấy tay Thượng Quan Diệp nói:
- Diệp Diệp, lần này tớ sẽ vào trước để làm phân tán sự chú ý của các vệ sĩ, sau đó, cậu sẽ trực tiếp ra tay với Ngự Trầm Quân.
Thượng Quan Diệp gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng cho Vương Việt Dung. Cô cẩn thận dặn dò:
- Cậu nhớ phải cẩn thận nhé, vệ sĩ của Ngự Trầm Quân không phải dạng tầm thường đâu.
- Tớ biết rồi, Diệp Diệp. Nếu như sau 10 phút tớ không ra, cậu nhất định phải trở về báo với chủ thượng. Không được phép ở lại lâu, nghe chưa?
Để đề phòng trường hợp bất trắc xảy ra, Vương Việt Dung cẩn thận dặn dò Thượng Quan Diệp hãy thoát thân trước. Nhiệm vụ lần này là một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, một khi thất bại thì chỉ có một con đường chết mà thôi. Vì vậy Thượng Quan Diệp và Vương Việt Dung không được phép thất bại, nếu thấy thất thế thì phải lập tức thoát thân trước.
- Tớ biết rồi, cậu nhớ phải thật cẩn thận.
- Ừm.
Hai cô gái chia tay nhau. Thượng Quan Diệp dõi mắt nhìn Vương Việt Dung đột nhập vào Ngự Uyển Viên. Trong lòng cô dâng lên nỗi bất an liên hồi, lần này Tiểu Dung chắc lành ít dữ nhiều.
...
Trong ngự viện của Ngự Uyển Viên, Vương Việt Dung cầm trên tay bản đồ, dò tìm vị trí của Ngự Trầm Quân. Không hiểu sao hôm nay không thấy có bóng dáng của một vệ sĩ nào.
Vương Việt Dung cẩn thận, đột nhập vào bên trong thành công. Ngự Uyển Viên giống như một tòa lâu đài lớn, một mê cung không lối thoát, khắp hành lang đều âm u không có lấy một ánh đèn.
Trong lòng Vương Việt Dung dâng lên tia nghi hoặc. Lẽ nào Ngự Trầm Quân đã phát hiện cô? Không thể nào, kế hoạch này cô và Thượng Quan Diệp cẩn thận chuẩn bị như vậy, không có khả năng bị phát hiện. Với lại mấy ngày nay, tâm tư của Ngự Trầm Quân đều dồn hết vào Ngự Trầm Uyển, làm sao mà còn có thời gian để quan tâm mấy việc khác chứ?
Vương Việt Dung cẩn thận phân tích lại rồi cuối cùng cũng gạt đi sự nghi hoặc trong lòng. Cô từng bước tiến về phòng ngủ của Ngự Trầm Quân.
...
Căn phòng lạnh lẽo như băng còn xót lại một ít ánh sáng, đó là ánh trăng. Ngự Trầm Quân ngồi trên sofa, một tay cầm theo iPad, con ngươi đen thẫm nheo