(30)
Vương Việt Dung cười lạnh. Khi xưa cô và cha cô sống nương tựa nhau, vì hoàn cảnh khó khăn nên mẹ đã bỏ đi trước. Vì quá khổ cực, lại muốn lo cho cô có tương lai tốt đẹp hơn, Vương Khiên đã liều mạng đến sòng bạc của Ngự Trầm Quân để làm giàu. Nhưng không ngờ thua lỗ tất cả, còn bị nợ một khoản tiền lớn. Vương Khiên sợ hãi, dắt theo Vương Việt Dung bỏ trốn.
Nhưng không ngờ, cuối cùng người của Ngự Trầm Quân đã tìm tới nơi.
Lúc đó, Vương Khiên kịp đẩy Vương Việt Dung trốn ở gầm giường. Vương Việt Dung chỉ mới 8 tuổi đã phải chứng kiến người khác tra tấn cha mình dã man. Cô ôm miệng khóc, tự nhủ rằng mình phải cố gắng trốn thật kĩ, nhất định không được để người của Ngự Trầm Quân phát hiện ra mình. Sau khi cha bị đưa đi, cô biết rõ cha mình chẳng thể nào quay trở về được nữa. Từ đó, cô quyết tâm phải báo thù, phải báo thù cho cha mình.
Một thời gian sau, Vương Việt Dung được đưa đến cô nhi viện. Lúc đó Cung Mặc xuất hiện trước mặt cô như một vị thần hộ mệnh, nói với cô rằng có muốn báo thù không? Cô không suy nghĩ gì lập tức gật đầu, sau đó đi theo Cung Mặc.
Năm 8 tuổi, những đứa trẻ khác được sống hạnh phúc trong tình yêu thương của gia đình thì lúc đó, Vương Việt Dung phải thường xuyên luyện tập những bài kiểm tra thể lực khổ cực mà Cung Mặc giao cho. Năm 12 tuổi, cô đã bắt đầu cầm súng giết người. Ở đó, cô đã gặp Thượng Quan Diệp, cũng bằng tuổi cô. Cô và Thượng Quan Diệp cùng nhau đồng cam cộng khó, rồi cuối cùng trở thành bạn thân của nhau. Năm 15 tuổi, cả hai đã trở thành sát thủ trẻ tuổi giỏi nhất của tổ chức.
Cung Mặc giao cho Vương Việt Dung một sứ mệnh lớn, đó là tới trường Surval Montreux để tiếp cận Ngự Trầm Uyển, nhằm mục đích khiêu khích Ngự Trầm Quân. Lúc đó Vương Việt Dung sử dụng thuật dịch dung, căn bản là không hề có ai nhận ra cô.
Nhưng cô mãi không hề biết, Ngự Trầm Quân lần đầu liếc nhìn đã phát hiện ra khuôn mặt giả của cô. Thậm chí, còn lén lút cài hệ thống theo dõi lên người cô.
- Trong mắt của tên ác ma như ông, đương nhiên một mạng người chẳng là gì. Tôi nghĩ mà cảm thấy hối hận, vì lúc đó đã mềm lòng nên không ra tay với Ngự Trầm Uyển.
Vương Việt Dung trừng mắt căm hận nhìn Ngự Trầm Quân. Khi cô nói xong câu này, đáy mắt âm u Ngự Trầm Quân nhanh chóng được phủ bởi một lớp băng lạnh lẽo. Nhiệt độ trong căn phòng tối đã thấp rồi nay còn lạnh lẽo hơn.
Ngự Trầm Quân nheo mắt nguy hiểm nhìn Vương Việt Dung:
- Cô vừa nói gì?
- Tôi hối hận vì lúc đó đã không giết Ngự Trầm Uyển.
Tuy là trong lòng Vương Việt Dung đã thực sự coi Trầm Uyển là bạn thân của mình. Khi tiếp xúc với Trầm Uyển, Vương Việt Dung không thể không mềm lòng, Trầm Uyển thực sự là một