(34)
Ngự Trầm Uyển ngước đôi mắt vô hồn nhìn tên ác ma trước mặt, câu nói của hắn thật khiến cô nực cười. Cô nhếch môi cười ảm đạm, đôi mắt long lanh ngấn nước nhưng nhanh chóng bị cô mạnh mẽ gạt đi.
- Sao? Cha nuôi cũng định quản việc tôi hận hay không hận ông ư?
Câu nói của cô lạnh nhạt vô cùng. Tới nước này rồi, còn gì để mất nữa? Cô cứ nghĩ, trên đời này mình còn người thân, đó là cha nuôi của cô. Thế nhưng, cho tới ngày hôm nay hắn đã làm những gì với cô? Hắn căn bản không phải là con người, hắn chính là một tên ma quỷ.
Ma quỷ!
Ngự Trầm Quân đáy mắt vô cùng phẫn nộ, lập tức tăng lực ở tay mà bóp mạnh lấy cằm nhỏ của cô hơn. Đôi mắt lạnh lẽo sâu thẳm như muốn xoáy sâu vào đôi mắt vô hồn của cô, tựa như một tên ác ma đại nghịch bất đạo.
- Em cố tình muốn chống đối tôi?
Biết rõ cơn thịnh nộ của hắn lại sắp ập tới, thế nhưng lần này Trầm Uyển lại vô cùng bình thản mà nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia, khóe môi cong lên cười châm biếm.
- Phải đấy, thì sao nào?
Cùng lắm là hắn giết cô, tới lúc đó dù cô có làm ma đi chăng nữa nhất định cũng sẽ không tha cho hắn.
Ngự Trầm Quân cười lạnh lẽo:
- Em đang làm một việc ngu xuẩn!
Câu nói của hắn tựa như là một lời khẳng định, khẳng định rằng sự quật cường của cô thật là ngu xuẩn.
Ngón tay thon dài nhưng vô cùng lạnh lẽo vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, dọc theo gò má mịn màng, cuối cùng dừng lại tại cánh môi đỏ hồng đang sưng tấy kia. Cô lập tức quay mặt đi né tránh, thật không muốn để cho hắn chạm vào người mình một chút nào.
- Vậy ông giết tôi đi, nếu không, nhất định tôi sẽ giết ông.
Trầm Uyển trừng mắt tức giận nhìn Ngự Trầm Quân, cô gằn từng chữ một. Nhưng Ngự Trầm Quân lại không hề tức giận, ngược lại hắn giơ tay lên vỗ tay.
- Tốt! Tốt lắm, Uyển của tôi. Chờ ngày em giết tôi!
Ngự Trầm Quân híp con mắt hẹp dài nhìn cô, nhìn sự quật cường của cô khiến hắn không khỏi tán dương. Hắn nở nụ cười tựa như ma quỷ, sau đó tiến lại gần cô:
- Nếu em không giết được tôi, em sẽ hối hận.
Nói xong câu này, Ngự Trầm Quân lặng lẽ bước về phía phòng tắm, không thèm quay lại nhìn cô lấy một lần. Trầm Uyển như người mất hồn, cả cơ thể không một mảnh vải che thân chằng chịt những vết hôn nằm bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo. Khuôn mặt nhỏ tái nhợt như cắt, mái tóc ướt nhẹp rối tung.
Lạnh ư? Cô không thấy lạnh.
Đau ư? Cô chỉ thấy trái tim mình đau nhói như bị ai đó xé nát, gặm nhấm từng chút một.
Tại sao lại đối xử với cô như vậy? Rốt cuộc cô đã làm gì sai?
Tại sao đưa cô lên thiên đường, rồi cuối cùng, lại đẩy cô xuống địa ngục?
Hàng vạn câu hỏi tại sao không ngừng gào thét trong trí óc cô, khiến