(38)
Hận...!
...
Ngự Trầm Quân nheo mắt đầy tức giận, hai tay bất giác nắm chặt lại. Thật là đáng chết! Một lũ vô dụng, có trông trừng một cô gái cũng không làm được.
Vũ mặt tái xanh khi nhận thấy sự tức giận của ông chủ, lập tức ấn ấn một dãy số và gọi:
- Alo, là tôi. Lập tức phái tất cả vệ sĩ đi tìm kiếm tiểu thư. Dù phải lật tung cả thế giới cũng phải tìm ra cho bằng được.
Vũ là cánh tay đắc lực nhất của Ngự Trầm Quân, lời nói của anh ta cũng chính là mệnh lệnh của Ngự Trầm Quân. Ngay lập tức, đầu dây bên kia không dám chậm trễ trong việc tìm người.
Thang máy mở ra, Ngự Trầm Quân bước ra khỏi thang máy rồi bước vào phòng làm việc. Hắn lúc này rất tức giận, chỉ muốn giết người cho hả giận. Tuy nét mặt của hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng bàn tay hắn lại nắm chặt lại, bàn tay to lớn lập tức hiện lên gân xanh. Vũ chỉ lặng lẽ theo sau, anh ta chưa dám tùy tiện mở miệng.
Mãi một lúc sau, hắn mới thấp giọng hỏi Vũ:
- Làm cách nào mà cô ấy trốn ra được, hả?
Ngữ điệu lạnh băng vang lên, là điềm báo cho thấy cơn thịnh nộ sắp ập tới của Ngự Trầm Quân. Nhiệt độ căn phòng giảm xuống rõ rệt, Vũ cứ ngỡ mình đang đứng ở Bắc Cực. Anh ta vội vã quỳ xuống nhận tội:
- Là thuộc hạ vô dụng, xin ông chủ trách phạt.
Nhóm vệ sĩ đó chính là Vũ sắp xếp, thật không ngờ Trầm Uyển lại có thể trốn ra được. Rốt cuộc là vì sao chứ? Thật là kì lạ, nghe vệ sĩ nói là từ đầu tới cuối không hề thấy cô rời khỏi phòng, thế mà lúc bọn họ mở cửa phòng ra đưa đồ ăn thì không thấy ai trong phòng cả. Ngay lập tức đám vệ sĩ đã gọi điện báo tin cho Vũ.
Ngự Trầm Quân rút điếu thuốc lá ra hút một hơi, đây là thói quen mà hắn không thể nào sửa đổi được. Trước giờ, mỗi lần có chuyện xảy ra, hắn đều hút thuốc lá.
Vũ nhìn đôi mắt sâu thẳm không đáy của ông chủ qua làn khói mờ ảo, không thể đoán ra rốt cuộc hắn đang tức giận hay là đang lo lắng. Chỉ biết là ánh mắt lạnh lẽo như băng đó vẫn đang nhìn Vũ chằm chằm:
- Không cần biết các người làm thế nào, nhất định phải tìm ra cô ấy cho bằng được. Nếu không...
Ngự Trầm Quân nhấn mạnh câu cuối, ngữ điệu càng lạnh lẽo hơn. Đáy mắt hắn thoáng qua tia nguy hiểm chết chóc, tựa như qủy dữ từ địa ngục tới.
Vũ lập tức tuân lệnh không dám chậm trễ dù chỉ một phút:
- Thuộc hạ hiểu ạ.
- Ừ, đi đi.
Ngự Trầm Quân gạt tàn thuốc, phất tay. Vũ cũng không dám nói gì nhiều, lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc lạnh băng.
Khi Vũ rời khỏi, đáy mắt Ngự Trầm Quân có chút dao động. Sự lạnh lẽo khi nãy cũng tan dần, thay vào đó là sự lo lắng cho an nguy của Trầm