(39)
Hắn ta...là cha ruột của cô!
...
Biệt thự riêng ở ngoại ô thành phố Las Vegas...
Cuối cùng xe ô tô của Thượng Quan Diệp cũng chầm chậm dừng lại tại một căn biệt thự lớn. Bên ngoài bao trùm bởi một màn đêm âm u, im lặng đến đáng sợ.
Trầm Uyển cảnh giác...
- Chủ thượng của tôi muốn gặp cô, xuống xe đi.
Thượng Quan Diệp nói rồi mở cửa xe ra cho Trầm Uyển.
Trầm Uyển dù không muốn đi cũng phải miễn cưỡng bước theo sau lưng Thượng Quan Diệp, trong lòng cô dâng lên nỗi bất an xen lẫn với sự quen thuộc tới lạ. Tâm tư cô hỗn độn, chính cô cũng không biết cảm giác này là gì nữa.
Nhưng chỉ cần trốn khỏi tên ác ma Ngự Trầm Quân được là tốt rồi, cho dù cô có phải trả giá đắt đi chăng nữa cô cũng không hối hận.
Cánh cửa mật thất mở ra, Thượng Quan Diệp chỉ vào trong:
- Cô tự vào đi.
Trầm Uyển nhìn Thượng Quan Diệp rồi nhìn căn phòng tối ở bên trong mật thất. Chần chừ một lúc, cuối cùng cô cũng bước vào. Khi cô vừa bước vào, ngay lập tức cửa mật thất đóng sầm lại.
Trầm Uyển giật mình, cảnh giác liếc nhìn xung quanh. Mọi thứ tối om, căn bản là cô không thể nhìn rõ gì cả.
- Cô là Ngự Trầm Uyển?
Ngay lúc này đây, một giọng nói trầm thấp sắc lạnh vang lên ngay phía sau lưng khiến cho Trầm Uyển giật mình, theo phản xạ tự nhiên cô ngoảnh đầu về phía sau.
Trong bóng tối, một thân ảnh cao lớn hiện lên, ngay cả chút ánh sáng ít ỏi trong phòng cũng bị hắn ta che khuất. Trầm Uyển cố nhìn cho thật rõ, người đàn ông này có khuôn mặt tuấn tú, khí thế bức người, khiến cho cô cảm giác như...đang đứng trước mặt cha nuôi vậy.
Đúng vậy, người đàn ông này thực sự không thua kém gì cha nuôi, cũng đôi mắt chết chóc đó, khí thế tỏa ra khiến cho đối phương cảm thấy ngột ngạt.
- Chú là...?
Trầm Uyển vô thức lùi một bước, ngay lập tức bị Cung Mặc kéo lại, hắn ta dồn toàn bộ cơ thể nhỏ của cô vào tường.
Ánh trăng mờ ảo soi vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, đôi mắt trong veo ngước lên nhìn Cung Mặc.
Trong phút chốc, đáy mắt Cung Mặc lóe lên tia chấn động. Trầm Uyển này, thực sự rất giống Hiên Viên Tuyết, đặc biệt là đôi mắt xinh đẹp kia.
Trầm Uyển yếu ớt giẫy giụa:
- Mau thả tôi ra...
Cung Mặc đối với sự phản kháng của cô, chỉ thầm cười lạnh khinh bỉ. Hắn tăng lực ở tay, bóp mạnh lấy cằm nhỏ của cô, giọng nói lạnh lẽo tựa như ma quỷ vang lên:
- Thực sự rất giống cô ta. Hai mẹ con cô đều phóng đãng y như nhau.
Đáy mắt Cung Mặc lúc này chỉ toàn lửa giận, lực tay mạnh mẽ khiến cho Trầm Uyển đau