Đây là Chưởng ấn đại nhân đi uống rượu hoa(*) đấy ư, ngữ điệu kia giống y như đúc, nếu không nhìn thấy mặt thì ngay cả thuộc hạ của hắn cũng không nhận ra được.
(*) Nguyên gốc “uống hoa tửu”: Ý nói đi chơi mấy chỗ như kiểu lầu xanh.
Lương Ngộ kinh ngạc xong lại thấy buồn bực, nghiêm mặt mắng nàng làm càn, “Ai cho muội chọn câu này, để người ta nghe thấy thì ra thể thống gì!”
Nguyệt Hồi vẫn cợt nhả, “Huynh bảo muội nói mà chẳng bảo muội phải nói câu nào, muội thích nói gì thì nói, huynh quản được không.” Nói xong lập tức chuyển để tài, lại là về chuyện nghĩa tình, “Muội chỉ nghĩ huynh lẻ loi quá, muốn tìm cho huynh chút việc vui.
Hôm đó muội hỏi Tào quản sự thường ngày huynh giải buồn kiểu gì, Tào quản sự suy nghĩ mãi, nói chẳng có gì cả, cùng lắm thì đọc kinh văn rồi lại chép kinh thư.
Huynh suốt ngày chúi mũi vào kinh kệ để làm gì, phải ra ngoài thăm thú dạo quanh nữa chứ.” Nàng hớn hở mặt mày, vỗ ngực mình bồm bộp, “Ca ca, muội biết rất nhiều chỗ thú vị, chờ vào xuân muội sẽ đưa huynh đi.
Đến khi trời ấm còn có thuyền hoa trên Thập Sát Hải, trước kia muội với Tiểu Tứ nghèo, chỉ biết đứng bên lan can nhìn theo…Bên trong có nhiều thật là nhiều cô nương xinh đẹp đó, chải búi tóc đọa mã, phóng khoáng thướt tha…” Đến khi nói xong lời cuối mới phát hiện không thích hợp cho lắm, vụng trộm liếc hắn, vội vàng im miệng.
Lương Ngộ không khỏi thở dài: “Muội là vì muốn ngắm cô nương xinh đẹp nên mới khuyến khích ta đi uống rượu hoa?” Nghĩ rồi lại nghĩ, mình uy nghiêm như thế này, ai thấy cũng phải sợ, ngờ đâu nàng trở về, lời bậy bạ gì cũng dám nói.
Nguyệt Hồi ngượng ngùng cười: “Muội chỉ muốn đưa ca ca đi trải nghiệm, để cho ca ca đỡ buồn thôi mà.”
Lương Ngộ vẫn không vui, “Thế Hoàng Thượng thì sao? Lúc ở trước mặt Hoàng Thượng cũng ba hoa mấy chuyện uống rượu này?”
Nguyệt Hồi chột dạ, nàng không thể nói cho hắn được, quả thực Hoàng Đế đã thuyết phục được nàng rồi, hứa sẽ chọn một ngày đẹp trời đi ra ngoài mở mang tầm mắt.
Nàng ậm ừ lui về ghế con, cởi giày ra ôm chân vào lòng, nói đông nói tây: “Đúng là tiểu thái giám trong cung sống không dễ dàng, giày này mỏng quá…Ôi trời ơi, sắp đông cứng chân muội rồi.”
Lương Ngộ nhìn bộ dạng kia của nàng, không bao giờ trông cậy nàng sẽ có được thứ gọi là phong phạm khuê tú.
Nhưng mà hắn quả thực quên mất giày này quá mỏng, vội vã gọi người đưa tất dày tới để nàng xỏ thêm.
Khi nàng xỏ tất hắn không tiện nhìn, xoay người đi chỗ khác dọn dẹp đống đề bổn, dặn dò nói: “Ở trước mặt ta tùy ý một chút cũng không sao, nhưng ở trước mặt Hoàng Thượng thì phải lưu ý vạn lần, đừng có cái gì cũng nói tuốt luốt, phải hiểu đạo lý chuyện gì cũng giữ lại ba phần.
Còn giọng nói kia của muội, ta biết muội có năng lực, nhưng lúc nào nên dùng thì dùng, khi cần giấu thì nhớ phải giấu.
Nếu Hoàng Thượng lại bảo muội giả giọng thì phải nói không học được, có những thứ không thể đảm nhiệm quá nhiều, bởi vì biết càng ít sống càng lâu, nhớ chưa?”
Thực ra Nguyệt Hồi đều hiểu hết, cho dù hắn không dặn, nàng cũng không định khoe khoang thêm trước mặt Hoàng Đế.
Hoàng Đế cũng từng bóng gió hỏi thăm nàng học được giọng của người thế nào, nàng cười nói: “Nô tỳ học giọng nam giới trẻ tuổi còn được, còn người khác thì có lẽ không, nếu giọng ai cũng học được thì thành thần tiên mất!” Cũng coi như là giấu dốt vậy.
Rõ ràng trong lòng đều biết, nhưng có đôi khi nàng tình nguyện nén lại, không thể nói ra.
Mấy năm nay phiêu bạt bên ngoài, nàng biết phải giả ngu giả ngơ mới có thể giữ mình, nếu không vì tin tức của phiên tử nhanh nhạy tìm ra được trò vặt của nàng, nàng thậm chí còn muốn giấu cả ca ca.
Quả thực ca ca của bây giờ với ca ca khi còn nhỏ không giống nhau mấy nữa, phải trải qua quá nhiều, sẽ quên đi mất mình là ai.
Nàng quay lại nhìn, hắn đưa lưng về phía nàng, đai ngọc buộc vào vòng eo thanh mảnh, tà áo dưới dệt vây mây xoay chuyển dưới ánh đèn, tôn lên gương mặt lụa ấy, tán ra ánh bạc phù phiếm.
Người đẹp như vậy, thật đáng tiếc mà.
Nàng chống cằm hỏi hắn: “Ca ca ngồi lên chức quan to này rồi, có thấy vui không?”
Lương Ngộ thoáng dừng tay, hắn cũng từng tự hỏi mình vấn đề này, cuối cùng phát hiện vui hay không cũng chẳng quan trọng, quan trọng là còn sống, càng ngày càng nắm giữ quyền lực to lớn hơn nữa, khuấy tung mưa gió vương triều Đại Nghiệp lên.
Hắn bỏ thỏi mực chu sa trong tay vào hộp, rũ mắt nói: “Con người sống ở đời luôn bị khổ ải vô vàn bức bách, đến với trần thế chính là để chịu đày.
Ta không quan tâm có vui hay không, ta chỉ quan tâm có sống được hay không, tự do tự tại ngày ba bữa cơm, còn gì không vui nữa? Đã được sinh ra thì cũng nên tranh thủ tạo chút thành tựu.”
Nguyệt Hồi chậm chạp nói: “Trước kia muội sống cạnh bến thuyền, những người buôn muối buôn thóc trông thấy xưởng vệ như trông thấy Thái Tuế.
Bọn họ mắng những đề kỵ phiên tử kia, mắng luôn cả những người cầm quyền đứng sau, khi đó muội chưa biết huynh, cảm thấy bọn họ mắng rất đúng, bây giờ càng nghĩ càng thấy khó chịu, thì ra người bọn họ mắng là huynh, muội còn hùa vào mắng theo bọn họ, đúng là tội lỗi.”
Lương Ngộ quay lại cười: “Trên đời này nào có ai không mắng quan? Làm chuyện xấu bách tính mắng, làm chuyện tốt quyền quý mắng.
Bách tính mắng cùng lắm chỉ thấy nóng tai, quyền quý mắng thì chẳng giữ nổi đầu, muội là người thông minh, nhất định sẽ hiểu rõ bên nào nặng bên nào nhẹ.
Ta biết muội đang tính toán gì, thấy đám Nội các giở trò chèn ép, muốn khuyên ca ca bỏ gánh từ quan, sống đời sung sướng tiêu dao, có phải không?”
Nguyệt Hồi nói đúng thế: “Muội muốn huynh hoàn lương, đừng ở lại cung đình này nữa.”
Nàng thông minh, nhưng có đôi khi dùng từ rất kỳ cục, Lương Ngộ đành nói: “Đây không gọi là hoàn lương.
Chỉ có cô nương lầu xanh mới dùng từ đó.
Còn cái này phải gọi là về hưu, là ở ẩn.”
“Không cần biết gọi là gì, dù sao cũng không làm Đề đốc Đông Xưởng.” Nguyệt Hồi thở ngắn than dài, “Thực ra muội mắng những phiên tử đề kỵ cũng là vì ngầm ghen tị với người ăn lương như bọn họ, cho nên muội muốn để Tiểu Tứ đi con đường ấy, bị mắng cũng chẳng sao, không ai mắng thì sao mà lớn được.
Nhưng mà muội gặp được huynh, hóa ra ở trong cung cũng chẳng mấy tự tại, mấy người quan văn kia chèn ép huynh, chắc chắn từ trong nội tâm bọn họ đều xem thường huynh.”
Lời này đúng là thấm vào tim Lương Ngộ, chỉ có người thân nhất mới không đành lòng nhìn hắn chịu khuất nhục.
“Giờ đây những người chèn ép ta đã đi chầu Diêm Vương cả rồi.
Còn cả những kẻ xem thường ta, không bao lâu nữa ta cũng khiến bọn họ phải quỳ