Đằng phía Từ Ninh Cung, bởi vì tức giận mà Thái Hậu đập vỡ tan nát hết đồ bài trí trong điện.
“Gọi bọn họ tới đây, rốt cuộc là sai sót từ đâu ra! Ai cũng leo lẻo tuân theo ý chỉ Thái Hậu, Thái Hậu lại chẳng hay biết gì, thế thì tuân ý chỉ ai!” Giang Thái Hậu vừa nói vừa túm lấy cái khay vàng ròng ném xuống, đồ bằng vàng không vỡ được, lăn tròn đến trước cửa điện, Thái Hậu vẫn tiếp tục rít gào, tức giận vì bị lừa gạt, tức đến nỗi khóc cả lên, giọng nói vặn vẹo đi: “Giỏi lắm, đúng là quá giỏi! Tôn ta làm Mẫu hậu, tôn ta làm Thái Hậu, tất cả đều nghe theo ý Thái Hậu, kết quả thì sao? Hoàng Đế đúng là giỏi giang, con ngoan của Mộ Dung gia, ngoài miệng thì nói dễ nghe làm sao, đến khi ra tay hoàn toàn không thèm để ta vào mắt! Còn có Lương Ngộ, thứ chó má kia vỗ ngực đảm bảo với ta, nói Hoàng Thượng trẻ tuổi không tự chủ trương được, tất cả đều nhờ Mẫu hậu làm chủ, ai dè vừa quay đi đã thay người được chọn rồi! Lão Trương Hằng đâu? Tên Lương Ngộ đâu?”
Thái giám quản sự nơm nớp đứng ngoài cửa: “Bẩm nương nương, đã sai người đi mời rồi ạ, nương nương gắng đợi thêm chút nữa.”
Trước đó Thái Hậu đã phát tác một lúc, bây giờ đập phá mệt lử rồi, ngồi thụp xuống nam khang, nhìn nền nhà hỗn độn thì vừa căm hận vừa uất ức.
Nàng thật sự không hiểu nổi, Lương Ngộ và Hoàng Đế ngồi chung một thuyền, dốc sức thu xếp cháu gái Từ Túc làm Hậu thì chẳng nói, còn Trương Hằng xưa nay vẫn luôn là người của nàng, vì cớ gì mà cả ông ta cũng phản? Trước đây nàng còn mời ông ta đến nói chuyện, khi đó cũng chẳng nhìn ra ông ta vẻ gì là không tán đồng, tại sao vừa bước chân ra cửa đã lật mặt ngay được? Chẳng lẽ thật sự là vì Tiên Đế không còn nữa, thấy Hoàng Đế sắp sửa tự mình chấp chính, cho nên ông ta liền bỏ cũ theo mới?
Quả nhiên mấy tên chính khách chẳng phải loại tốt đẹp, gió thổi chiều nào xoay chiều nấy, còn đòi phụ chính cái nỗi gì, trị quốc cái nỗi gì! Chờ bọn họ đến nàng phải hỏi han khéo léo một chút, xem bọn họ có thực sự coi Thái Hậu này ra gì hay không.
Bức nàng nóng nảy, nàng sẽ làm theo Vũ Liệt Hoàng Hậu tiền triều, phế đi thứ Hoàng Đế bất hiếu bất đễ bất nhân bất nghĩa này!
Ma ma bên cạnh bèn khuyên nhủ, nói hẳn là làm sai từ chỗ nào đó, mong Thái Hậu bớt giận, đợi mọi người tới rồi bàn bạc tiếp.
Giang Thái Hậu thuộc kiểu người động chút là nổi giận, sao mà nuốt trôi nổi cục tức này.
Nàng không ngồi yên được, lại đi lòng vòng xung quanh, mãi sau mới nghe thấy tiếng quản sự ngoài cửa thông truyền, nói Thủ phụ đến rồi, nàng trừng mắt nhìn ra, “Lương Ngộ đâu? Đừng nói là làm chuyện trái với lương tâm, không dám đến gặp ta!”
Lúc này tiểu thái giám chạy vào bẩm báo, nói Lương chưởng ẩn xuất cung tuần tra Cẩm Y Vệ, đã phái người đi truyền lời, chỉ là sẽ tốn một chút thời gian.
Thái Hậu hừ cười, “Trùng hợp gớm đấy, Nội các vừa ban xong chiếu thư phong Hậu thì hắn đi tuần tra, đi đúng lúc lắm.”
Trương Hằng tiến vào, thấy căn phòng vốn tinh xảo đẹp đẽ như vừa bị cuồng phong ghé qua, không khỏi lo sợ.
Ông ta biết tính tình Thái Hậu, từ trước đến nay cứ hễ không vừa ý là quăng bàn đạp ghế, thích càn quấy cho rối tung hết lên.
Hôm nay không biết lại gặp phải thứ xung khắc gì, còn phát tác kinh khủng hơn cả trước kia.
Ông ta cúi đầu nhìn, khắp mặt đất chỉ toàn mảnh sứ vụn và trái cây điểm tâm vung vãi, chẳng chừa nổi một chỗ đặt chân.
Lần chần tính toán mãi, nhón bước mon men theo lối bên tiến lại đây, cuối cùng cũng đến được trước nam khang.
Vừa mới chắp tay thi lễ, chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy Hoàng Hậu khinh miệt hừ to một tiếng.
Trương thủ phụ giật mình, Thái Hậu chưa qua bốn mốt, thích phỉ nhổ người ta cũng chẳng phải chuyện to tát gì.
Nữ nhân đến tuổi bốn mươi thì tính tình càng tệ hơn trước kia, phận làm thần tử không còn cách nào khác, chỉ có thể chịu đựng.
Trương Hằng càng cong eo, “Bẩm nương nương, hôm nay đã ban chiếu thư phong Hậu, mọi lễ tiết quá định(*) cần thiết đều đã giao phó Từ gia.
Tư Thiên Giám cũng đã định ngày xong, thần còn mang theo đến đây, mời nương nương xem thử ạ.”
(*) Lễ quá định: Một phần trong nghi thức kết hôn thời xưa.
Ông ta cung kính dâng lên một cuộn giấy đỏ thẫm, ma ma bên cạnh Thái Hậu nhận lấy, lại trình lên cho Thái Hậu.
Thế là Thái Hậu túm lấy cuộn giấy kia, chưa thèm mở ra đã xé tan tành, hung hăng ném vào mặt Trương Hằng: “Xem thử, thử cái chân chó nhà ngươi!”
Trương Hằng kinh ngạc nhìn lên, gương mặt Thái Hậu trắng bệch vì tức giận, mặt mày dữ tợn.
Ông ta ngập ngừng chắp tay nói: “Không biết thần có chỗ nào không thỏa đáng, khiến Thái Hậu tức giận nhường này?”
Thái Hậu quắc mắt đứng lên, bóng người chắn đi phân nửa ánh nắng từ cửa sổ, chỉ vào mũi Trương Hằng mà mắng: “Trương thủ phụ làm việc giỏi giang quá đấy, thấy ta lui về làm Thái Hậu liền hùa theo Lương Ngộ lừa gạt ta.
Lương Ngộ thì là cái thá gì, chỉ là một tên nội quan, thế mà còn được Thủ phụ đương triều là ngươi nịnh nọt, ta còn phải thấy mất mặt giùm ngươi!”
Trương Hằng bị một đống lời mắng không thể hiểu nổi này làm cho ngơ ngác, quả thật hiện giờ Nội các bị Tư Lễ Giám áp chế, thế nhưng chỉ trích ông ta nịnh nọt Lương Ngộ thì đúng là lời thóa mạ mà Thủ phụ đại nhân không thể chấp nhận nổi.
Ông ta hơi bực bội, cố ghìm xuống mà nói: “Nếu thần có điều sai sót thì Thái Hậu cứ việc dạy dỗ, nhưng dù có chết cũng cho thần được làm con quỷ thanh bạch.
Thái Hậu gọi thần tới, không kể tội trạng mà chỉ có chỉ trích, thần tự vấn mọi việc đều là làm theo lời Thái Hậu dặn, rốt cuộc là sai lầm ở đâu, mong Thái Hậu chỉ rõ ạ.”
Thái Hậu bị bộ dạng hồ đồ này của Trương Hằng chọc tức không nhẹ, cũng chẳng muốn nhiều lời với nữa, vừa chỉ tay về phía ông ta vừa quay sang nói với Trân ma ma bên cạnh: “Ông ta muốn làm con quỷ thanh bạch, ngươi nói đi, nói cho ông ta đi…”
Trân ma ma vâng, cong eo về phía Trương Hằng nói: “Thủ phụ đại nhân, trước đây Thái Hậu nương nương từng ngầm thông báo ngài lập cô nương Tôn gia làm Hậu.
Hôm nay Nội các của ngài ban chỉ, người được chọn bỗng nhiên biến thành cô nương nhà Từ thái phó, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Trương Hằng bỗng chốc hoảng hốt, kinh ngạc nói: “Cô nương Tôn gia…Không phải cô nương Từ gia sao?”
Thái Hậu đứng lên trừng mắt nói: “Ngươi đừng có giả bộ ngớ ngẩn, cái gì mà cô nương Tôn gia cô nương Từ gia! Ngay từ đầu ta đã nói cô nương Tôn gia, có dính dáng đến cô nương Từ gia bao giờ!”
Lần này Trương Hằng thực sự đần ra, luống cuống tay chân đáp: “Nương nương đặc biệt triệu kiến thần, rõ ràng đã nói là cô nương Từ gia mà, sao bây giờ đã đổi thành cô nương Tôn gia rồi?” Ông ta váng đầu, cảm thấy cần phải nghĩ lại chuyện này từ đầu.
Thái Hậu cáu đến độ muốn ăn thịt người, ông ta xua tay không ngừng, đỡ trán nói: “Lần đầu Thái Hậu truyền thần đến Từ Ninh Cung đúng là có nhắc đến cô nương Tôn gia, về sau lại truyền thần đến Hàm Nhược Quán, đổi thành cô nương Từ gia.
Chẳng phải nương nương nói nằm mơ thấy Tiên Đế, Tiên Đế nói nương nương nên thuận theo tâm ý Hoàng Thượng sao ạ, còn muốn cho khuê nữ đến tuổi các nhà quan viên từ tứ phẩm trở lên ứng tuyển, còn cả phát ân chỉ cho các phiên, lệnh các phiên vương có muội muội hoặc khuê nữ tiến cung…chẳng nhẽ nương nương đã quên rồi?”
Giang Thái Hậu nghe xong thì nhíu chặt mày, “Trương thủ phụ, ngươi bị thần kinh hay là ngủ mê đấy? Ta truyền ngươi đến Hàm Nhược Quán bao giờ, mơ thấy Tiên Đế bao giờ? Đường đường Thủ phụ mà lại dám bày trò lừa gạt thoái tội, không sợ bị cắn lưỡi hay sao.”
Thái Hậu không thừa nhận, Trương Hằng lâm vào thế hết đường chối cãi, ông ta hồi tưởng lại tình hình lúc đó, khi ấy chỉ thấy hơi khó hiểu vì Thái Hậu đột nhiên đổi ý chứ chẳng có gì khả nghi mà.
Não Trương Hằng phình hết cả lên rồi, lẩm bẩm nói: “Không thể nhầm được, thần nghe thấy rõ ràng, làm sao mà nhầm được! Thần tuy đã có tuổi nhưng chắc chắn sẽ không hoa mắt ù tai đến vậy, trừ phi có uẩn khúc bên trong, có kẻ đã giả dạng Thái Hậu để truyền ý chỉ.”
Giống như xé toạc ra một bí mật kỳ dị, trong điện bỗng im lặng hẳn đi, không ai nói gì nữa.
Sau một lúc lâu Thái Hậu mới hừ mũi, “Có phải giọng của ta hay không, chẳng nhẽ Trương thủ phụ lại không phân biệt nổi?”
Trương Hằng chần chừ, “Ngày ấy triệu thần đến Hàm Nhược Quán Thái Hậu không lộ mặt vàng, cách mành ra lệnh cho thần.
Nhưng thần dám khẳng định đó chính là ngữ khí âm điệu của nương nương, không lệch chút nào ạ.”
“Vậy nghĩa là trong cung xuất hiện một kẻ tài ba, có thể dựa vào tên tuổi ta giả truyền ý chỉ?” Vừa nói vừa cười nhạt, “Trương thủ phụ có tin được không?”
Trương Hằng chắp tay, liếm môi nói: “Nương nương không biết đó thôi, trong dân gian quả thực có người như vậy, giỏi nhái giọng, có thể bắt chước cả tiếng chim kêu lẫn tiếng người nói,