Nguyệt Hồi nói cũng chẳng sớm nữa, “Bọn muội trượt ở đó mấy vòng rồi, băng ở Bắc Hải Tử tốt lắm, không bị người ta dẫm hỏng, một khối to nguyên chỉnh, tuyết rơi xuống mặt băng, giẫm lên tuyết mà như giẫm lên thảm nhung.”
“Sau đó thì sao?” Hắn vừa buộc lại đai áo vừa hỏi, “Sao không ở lại xem pháo hoa?”
Nguyệt Hồi nói: “Pháo hoa đốt ở Tử Cấm Thành mà, xem ở Bắc Hải Tử không rõ được.
Muội muốn ngắm thật kỹ xem lửa bắt từ đâu ra, pháo hoa bắn tận hai chén trà, không biết cái bệ phóng to thế nào.”
(*) Thời gian một chén trà bằng 10 phút hoặc 14,4 phút.
Thực ra Nguyệt Hồi không tiện nói, nàng đến Bắc Hải Tử nhưng một lòng chỉ muốn về, cái gì mà giường băng giày trượt, nàng đều cảm thấy chẳng còn gì vui.
Nhưng đúng là Hoàng Đế tốn rất nhiều tâm tư, mặt băng được hắn trang trí như thể đêm Nguyên Tiêu đốt đèn hoa đăng.
Nguyệt Hồi cũng không ngốc, nàng hiểu một nam nhân đối đãi ân cần như vậy với một người có nghĩa là gì, dù sao tiểu Hoàng Đế thích nàng.
Cô nương sống suốt mười tám năm nhạt nhẽo chẳng một ai thích, đến lúc có người thích thì lại là Hoàng Đế luôn, không thể nói thành tựu này không lớn.
Ban đầu Nguyệt Hồi còn cảm thấy mình không xứng, về sau ngẫm lại mới thấy chẳng có gì không xứng, chẳng phải Hoàng Đế cũng chỉ có hai con mắt một cái miệng.
Những chuyện cảm tình kiểu này cần phải ngươi tình ta nguyện, nếu Hoàng Đế thích nàng thì nàng cũng rất thích Hoàng Đế.
Thích thì phải chậm rãi tiến lên từng tầng một, Hoàng Đế nắm tay nàng trượt băng, lòng bàn tay ấm áp, ánh mắt dụ hoặc, lúc ấy bầu trời lấp lánh sao…Nàng thấy hắn chậm rãi tiến lại gần, đôi mắt hồ ly hơi khép lại, có một dải sáng lập lòe vắt qua trời.
Khi đó đầu óc nàng hồ đồ hẳn đi, thậm chí còn quên cả hít thở, nhưng nàng biết hắn muốn làm gì, hắn muốn hôn nàng.
Nhưng kết quả lại rất mất hứng, thứ đầu tiên bật ra trong đầu nàng không phải thẹn thùng, cũng không phải muốn cự còn nghênh, nàng nói: “Vạn Tuế Gia, nô tỳ chưa đánh răng.”
Hoàng Đế ngây ngẩn, nàng thấy trong cặp mắt phượng đầy ắp nghi hoặc, sau đó hắn nắm vai nàng, cong eo bật cười.
Nếu kể đến người không hiểu phong tình trên đời, Lương Nguyệt Hồi nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.
Hoàng Đế cho rằng nàng e lệ, nhưng thực ra trong lòng nàng hiểu rõ, quả thực không phải e lệ, nàng bóp đầu nói: “Nô tỳ chóng mặt, chúng ta hồi cung thôi.”
Buổi tối đến Tây Hải Tử chơi, đẹp thì có đẹp, nhưng mà vừa đói vừa lạnh.
Nàng kêu chóng mặt, Hoàng Đế đành hết cách, hành trình Tây Hải Tử lần này còn chẳng bằng lần trước đi Thập Sát Hải, qua loa hạ màn.
Trên đường về Hoàng Đế nắm tay nàng, trịnh trọng nói với nàng: “Nguyệt Hồi, trẫm thích nàng.”
Nguyệt Hồi đã biết từ lâu rồi, cho nên khi hắn nói ra nàng cũng chẳng có mấy khiếp sợ, rất đỗi hãnh diện ra sức gật đầu, “Ừ!”
Hoàng Đế thấy phản ứng của nàng hoàn toàn khác hẳn trong suy nghĩ của hắn, trông mong nhìn nàng, “Còn nàng thì sao?”
Nguyệt Hồi không hề nghĩ ngợi, “Đương nhiên nô tỳ cũng thích Hoàng Thượng, chúng ta chơi cùng nhau tự tại biết bao.
Trách hôm nay nô tỳ không biết cố gắng, nếu không bị chóng mặt thì chúng ta chơi đến giờ tý cũng được.”
Nhưng ngoài miệng một đằng trong lòng một nẻo, đối đáp với Hoàng Đế thì như thế, trong lòng lại muốn về khuyên giải ca ca.
Vừa vào cửa đã thấy ca ca uống đến nỗi đỏ bừng cả mặt, nàng càng thấy sự tình quá khẩn cấp.
Nhưng mà không thể hoảng loạn, không thể nói thẳng, phải thật khéo léo.
Nàng bước tới, ngẩng đầu nhìn hắn, “Ca ca, huynh uống một mình cũng có thể cao hứng đến vậy được sao? Gặp được chuyện vui gì thế?”
Lương Ngộ nói không có, “Tại trong phòng quá nóng.” Nhưng quả thực tinh thần có chút bất ổn, tửu lượng của hắn không tốt lắm, uống mấy chén vào là biết ngay.
Nguyệt Hồi cảm thấy hắn khách khí quá rồi, “Nóng thì huynh cứ cởi ra, thấy muội về lại mặc lại làm gì, muội có phải người ngoài đâu.”
Đúng là hơi thận trọng quá mức, Lương Ngộ ừ, một lần nữa cởi cúc áo, chỉ là không cởi duệ tát nữa, đốt ba nén hương đưa cho nàng, bảo nàng dập đầu tế bái bài vị cha mẹ.
Nguyệt Hồi thành kính khấu đầu, trên hai bản gỗ nho nhỏ viết họ tên, thể hiện cho cả cuộc đời.
Tiếc nuối lớn nhất của nàng là hình ảnh về cha mẹ trong trí nhớ ngày càng mơ hồ, có đôi khi nàng có thể nhớ tới ngôi nhà ở quê, nước mưa rơi tí tách xuống ngói, hoặc là bóng ai đó nhẹ nhàng lướt qua, nhưng mà gương mặt cha mẹ, nàng chẳng nhớ gì cả.
Sau khi lễ bái xong, nàng đứng lên, hỏi Lương Ngộ: “Huynh nhớ cha mẹ cho nên buổi sáng mới kéo muội soi gương đúng không? Thực ra nếu trong lòng huynh buồn thì cứ nói với muội, chẳng có ai là thần tiên, đã sống thì phải có thất tình lục dục.” Nàng nghiêm trang khuyên hắn: “Nếu có gì không thoải mái thì không thể nín nhịn, để đè nén quá lâu sẽ bắt đầu suy nghĩ lung tung.”
Lương Ngộ hơi quay mặt đi, “Có gì đâu mà đè nén, toàn nói hươu nói vượn.” Bên dưới cúc áo là phần cổ lộ ra dưới ánh đèn, khi nói chuyện hầu kết lăn lên lộn xuống, lộ ra một loại tốt đẹp vô thức.
Có lẽ vì trưởng thành rồi mới vào cung, trông bề ngoài không hề khác gì nam nhân bình thường.
Cũng chính vì thế mới dẫn đến hết cô nương này đến cô nương khác thèm nhỏ dãi.
Nguyệt Hồi nuốt nước bọt, cứ đứng nói chuyện không thế này thật mất tự nhiên.
Nàng liếc nhìn rượu và thức ăn, “Chúng ta ngồi xuống đi, vừa ăn vừa nói.”
Lương Ngộ vẫn rất hài lòng về việc nàng về sớm, ban đầu trong lòng hắn phập phồng như dầu sôi, nàng vừa quay về liền khỏi luôn, bây giờ cũng chẳng còn mong muốn gì khác.
Ngồi xuống theo lời nàng, sai hạ nhân hâm nóng đồ ăn, rót cho nàng một chén nhỏ, bảo nàng chậm rãi uống.
Khi nàng chưa về, hắn nghĩ ra bao nhiêu lời để răn dạy, hận không thể xách nàng đến trước mặt ngay lập tức.
Nhưng bây giờ nàng đã về trước giờ tý, những lời đó đều chẳng còn quan trọng, càng quan trọng hơn là bảo nàng ăn thật nhiều, sau đó đưa nàng tiền mừng tuổi đã chuẩn bị từ sớm.
Một túi gấm phúc thọ song toàn to bằng bàn tay, bên trong có một bánh vàng nhỏ, một thỏi bạc nhỏ, một chuỗi vòng tay ngọc bích tỉ đủ màu, thêm cả ngọc nam châu to nhất đẹp nhất.
Khi Nguyệt Hồi lấy ra, hai mắt tỏa sáng: “Nhìn cái này đi! Quá phú quý, quá cát tường!”
Cái gọi là phú quý cát tường có nghĩa là đắt tiền, nói đắt tiền thì hơi tục, cho nên mới đổi thành một cách nói văn nhã hơn.
Lương Ngộ bảo: “Năm nay muội mười tám, bên trong có mười tám viên.
Sau này mỗi năm ăn tết tặng muội thêm một viên nữa, chờ đến khi muội già có thể xâu lại thành chuỗi, truyền cho con cháu đời sau của muội.”
Nguyệt Hồi nghe xong, bỗng nhiên hơi muốn khóc, truyền cho con cháu đời sau của nàng, bởi vì hắn biết đời này của hắn chẳng thể có hậu.
Nàng cúi đầu nhìn hạt ngọc trong tay, sụt sịt mũi nói: “Muội mới mười tám, thế mà huynh đã nghĩ cho muội đến tận tám mươi rồi.”
Lương Ngộ cuốn tay áo chia thức ăn cho nàng, bình đạm nói: “Mỗi năm có lệ, đến tết sẽ không cần phải suy nghĩ nên tặng muội cái gì nữa.
Thôi được rồi, cất lại đi, ăn cơm đã.”
Nguyệt Hồi cất hết ngọc đẹp vào túi gấm, cẩn thận nhét vào ngực áo, có qua có lại rót cho hắn ly rượu, đưa về phía trước nói: “Ca ca, muội kính huynh.”
Lương Ngộ chạm chén với nàng, Nguyệt Hồi ngẩng cổ uống cạn, cay đến nỗi thở dốc.
Hắn bật cười, “Uống ít thôi, đây là Thiêu Đao Tử, không phải nước mơ ngâm.”
Nguyệt Hồi ăn vội hai miếng, lại lưu ý dò hỏi: “Ca ca, hôm nay huynh còn đỡ Hoàng Hậu dậy, huynh thấy nàng thế nào?”
Lương Ngộ rũ mắt, chẳng để bụng, “Ta cảm thấy thế nào không quan trọng, quan trọng là Hoàng Thượng cảm thấy thế nào.”
“Muội đang hỏi huynh mà.” Nguyệt Hồi nói, “Tuy là Hoàng Hậu nương nương nhưng bây giờ vẫn chưa đại hôn, vẫn là cô nương khuê các.
Nếu huynh gặp được cô nương như thế thì sẽ nghĩ gì? Người ta vừa cao quý vừa biết tiết lễ, nhìn vào biết ngay đây là cô nương tốt.”
Lương Ngộ liếc nàng một cái, “Ý muội là gì?”
Nguyệt Hồi suýt nữa buột miệng thốt ra, cũng may kịp thời dừng lại, xoa xoa gáy nói: “Muội chẳng có ý gì, chỉ là nhìn từ xa thấy Hoàng Hậu thật xinh đẹp.”
Lương Ngộ hừ cười, “Không ngờ mắt mũi muội lại vô dụng như thế, vậy mà đã đẹp rồi?”
Nguyệt Hồi ngẫm nghĩ, nếu thấy không đẹp thì hẳn sẽ không đâm đầu vào đâu.
Nhưng mà người ta sẽ là Hoàng Hậu, nàng không hiểu hết được dã tâm của ca ca, nếu vì lợi ích ngày sau thì chịu thiệt một chút cũng không phải không thể.
“Nếu như…” Nàng đè thấp giọng: “Nếu như Hoàng Hậu có ý với huynh, muốn qua lại với huynh, huynh phải làm thế nào? Có qua không?”
Lương Ngộ nhíu mày nhìn nàng một lúc lâu, bỗng nhiên hiểu ra vì sao nàng lại gấp gáp chạy về, thì ra là để