Nguyệt Hồi định thổi tắt nến đi ngủ, bỗng nhiên trông thấy một cái bóng đen lù lù trên tầng giấy hoa đào, vai rộng eo thon đội mũ ô sa, vừa nhìn là biết ngay ca ca.
Lòng nàng nhảy thót, đã muộn thế này, hắn chạy đến tận đây làm gì? Nguyệt Hồi nhìn chằm chằm bóng người kia, hắn cũng phát hiện ra, từ từ lén lút di chuyển, cứ như thể sẽ thoát khỏi được phạm vi chiếu sáng của đèn liêu ti.
Nhưng mà vi phòng này rất nhỏ, hành lang phía trước cũng rất nhỏ, hắn dịch về bên trái một bước, cái bóng vẫn còn trên cửa sổ, hắn dịch sang bên phải một bước, cái bóng cũng vẫn còn trên cửa sổ.
Sau đó hắn đưa tay gãi thái dương, trông dáng vẻ rất buồn thảm.
Bởi vì bệnh “lên lẹo” ban nãy, Nguyệt Hồi khóc đến nỗi mắt cay xè, từ lúc ở Tư Lễ Giám về đã đờ đẫn mơ màng, chỉ ăn hai món mặn một món canh.
Nhưng hiện tại thấy hắn xuất hiện ngoài cửa sổ, cơn giận bỗng nhiên bay biến đi đâu hết, thầm nghĩ ca ca vẫn biết thương người, sợ mình quá tuyệt tình làm nàng giận đến hỏng mất, cố tình tới nhận sai với nàng.
Bởi vì bên ngoài thì sáng trong thì phòng tối, Nguyệt Hồi yên tâm đi tới trước cửa sổ, cứ như vậy đứng đối diện với hắn qua một tầng giấy.
Cuối cùng bóng người kia đã không động đậy nữa, nàng thậm chí còn nghe thấy tiếng thở dài não nề, vì thế hắng giọng nói: “Sớm biết ngày sau, ban đầu hà tất!”(*)
(*) Ý câu này là nếu đã biết về sau sẽ hối hận thì tại sao lúc đầu còn làm.
Bóng người trên cửa sổ không nhúc nhích, nàng không thấy được vẻ mặt hắn, nhưng mà khẳng định ca ca đang hối hận đứt ruột.
Nguyệt Hồi đắc ý: “Chỉ cần huynh chịu đưa muội theo, chuyện cũ đều có thể bỏ qua hết.”
Kết quả là bóng người kia xoay người định đi, nàng giận điên, mở cửa sổ ra hô to một tiếng, “Lương chưởng ấn”.
Hắn quay đầu nhìn nàng một cái, thấy nàng dũng khí như núi, hai mắt tóe lửa, có lẽ lần này lại muốn giao chiến ầm ĩ với hắn một trận.
Ai ngờ gương mặt kia chuyển biến nhanh đến kinh người, một khắc trước còn giăng đầy mây đen, một khắc sau đã cười tươi như hoa, ôn tồn nhã nhặn mà nói: “Đừng đi mà, mua bán không thành thì vẫn còn tình nghĩa, vào đây ngồi một lúc đi.”
Lương Ngộ trầm ngâm, thấy nàng thay đổi thái độ thì rảo bước vào phòng.
Phòng ngủ này nho nhỏ, thậm chí cả trong không khí cũng tràn ngập một loại hương vị mềm mại của cô nương.
Hắn vào rồi thì có chút bối rối, nhìn xung quanh một phen, thấy chăn đệm trải trên giường nàng giống của hắn y như đúc.
Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác kỳ dị, cảm thấy dường như Nguyệt Hồi đã phát hiện được cái gì.
Đây chính là có tật giật mình, nàng mới chỉ là mưa phùn đêm xuân thì hắn đã sớm là sóng to gió lớn.
Nhưng Nguyệt Hồi dù chỉ là mưa thì vẫn đủ cuốn theo bùn lầy.
Nàng giống như bày trò ảo thuật, móc từ dưới bàn ra một bầu rượu, đặt uỳnh xuống bàn.
“Nào, uống hai chén.” Rồi lấy chén trà ra rót cho cả hai, “Muội đang muốn rượu mà không có bạn đây, đúng lúc huynh đến.”
Lương Ngộ nhíu mày, “Đang yên đang lành, uống rượu làm gì?”
Nguyệt Hồi nói: “Chẳng nhẽ uống rượu còn phải xem ngày, muốn uống thì uống thôi.
Đây là rượu lần trước Hoàng Thượng thưởng, rượu nho ngoại trấn, muội uống thấy ngon, hắn liền tặng muội một bình.” Nàng vừa nói vừa bưng chén trà lên, “Huynh nói đi, đang mưa thế này, huynh đến chỗ muội làm gì?”
Ngón tay thon dài của Lương Ngộ cầm vào cái chén, nhàn nhạt trả lời: “Mỗi tháng Tư Lễ Giám đều phải tuần tra đông – tây lục cung, đúng lúc đến Ngự Hoa Viên thì nghe Tần Cửu An bảo muội bị lên lẹo, cho nên đến thăm.”
“Không sao, muội có tật ra gió là bị chảy nước mắt, thi thoảng xót xót, bây giờ khỏi rồi.” Nàng lại rót một chén nữa, mở cái nắp hộp lấy đậu phộng da hổ ăn, “Muội còn tưởng huynh đến tìm là vì đổi ý, muốn đưa muội đi Quảng Châu.”
Lương Ngộ cụp mắt, hàng mi dài như trông như cánh bướm dưới ánh đèn, thi thoảng chấp chới đổ bóng xuống gò má, hễ run rẩy một chút liền sinh ra cảm giác đẹp mà yếu ớt, ngay như bây giờ đây, ngoại trừ một thân cẩm y hoa phục, hắn trông như người cõi tiên không dính bụi trần.
Nam nhân cũng giống như hoa, trăm sắc muôn vẻ.
Ví dụ như Hoàng Đế, trước khi trở nên béo phì ễnh ương thì sẽ luôn giữ được hương vị của thiếu niên ngây ngô, bởi vì cặp mắt kia trời sinh đã biết lừa người, khiến người ta không nhìn thấu những thứ đục ngầu phía sau.
Còn Lương Ngộ thì sao, hắn đã sớm rời khỏi hàng ngũ thiếu niên, khó mà tưởng tượng nổi vì sao hắn sống trong cảnh ngộ như vậy mà vẫn có thể lớn lên bất khuất thẳng tắp như quản bút.
Tuy gương mặt hơi xinh đẹp một chút nhưng không hề có vẻ nữ tính, điểm không hoàn mỹ của hắn có thể khiến người ta lơ là, thậm chí còn sinh ra một cảm giác khó hiểu muốn nhìn trộm.
Thế mới nói có lẽ mình không bình thường, Nguyệt Hồi thở dài tu một hơi.
Nửa ngày chẳng thấy hắn động đậy, nàng nhìn lên nói: “Sao huynh không uống? Sợ muội hạ độc vào rượu?”
Lương Ngộ nghe nàng nói vậy, chỉ đành cúi đầu uống một ngụm.
Hắn không thường xuyên uống rượu, nhưng rượu này rất dễ chịu, nếm kỹ ra còn có chút ngòn ngọt, không khỏi uống nhiều thêm một chén.
Kỳ lạ thật, dường như nàng có thể điều khiển được không khí, trước khi đến hắn chỉ thấy ủ dột, sau khi nhìn thấy nàng lại chẳng còn chút buồn bã gì nữa.
Hắn quay đầu lại, trông thấy trên màn treo người trúc hắn làm, khay đan trước cửa sổ cắm miếng lót giày thêu được một nửa, tuy không nhìn ra nàng đang thêu gì, nhưng mà chỉ đoán thôi là biết ngay thêu cho hắn.
Hắn có chút lung lay, một tay chống má, rời tầm mắt tới nhìn nàng: “Muội thực sự muốn đi Lưỡng Quảng cùng ta đến vậy?”
Nguyệt Hồi nói đúng rồi, “Muội cảm thấy Tử Cấm Thành này vây nhốt muội, nếu đi theo Hoàng Thượng cũng vậy, không thật lòng, sẽ khó chịu lắm.”
“Vậy muội thật lòng muốn đi theo ta?” Hắn mỉm cười hỏi, đôi mắt dưới ánh đèn xoay chuyển, phong tình vạn chủng không kể xiết.
Nguyệt Hồi gật đầu không nghĩ ngợi, “Có huynh ở bên thì muội còn lo gì nữa, chẳng sợ bị ai bắt nạt, cũng chẳng sợ thiếu ăn thiếu uống.”
Chỉ trong một chốc thôi, hắn bỗng nhiên đã đổi ý.
Vậy cũng tốt, đưa theo thì đưa theo, để nàng ở phủ Đề đốc thì lại phải lo Tiểu Tứ về bám dính lấy nàng, lo nhỡ đâu kẻ thù của hắn theo dõi nàng.
Quá nhiều điều không thể lường được, khiến hắn không tài nào yên tâm, nếu nàng vẫn kiên quyết thì tùy duyên vậy, đi một bước xem một bước.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, “Chuẩn bị hành lí đi, những gì cần thiết đều đem theo hết, mồng chín tháng Tư lên đường.”
Nguyệt Hồi vốn đã buông hy vọng, bỗng nhiên nghe hắn thả lời, ngạc nhiên mở to mắt nuốt rượu xuống, “Muội có nghe nhầm không?”
Hắn mỉm cười, “Trước khi đến đây đúng là ta quyết định không đưa muội theo, nhưng nhìn muội chấp nhất thế này, ta cũng không nỡ phụ lòng muội.
Nếu thực sự muốn đi thì đi thôi, chỉ là tương lai khó lường, dù tốt hay xấu, muội vẫn phải tự mình đón nhận.”
Nguyệt Hồi nghe xong lại nhớ ra hắn có tiền lệ đổi ý, không dám vui mừng làm càn, cẩn thận xác nhận thêm một lần, “Lần này huynh nói lời giữ lời?”
Lương Ngộ nhẹ nhàng gật đầu, “Giữ lời.
Thực ra để muội ở lại kinh thành một mình ta cũng lo.” Hắn nâng mắt nhìn nàng, mỗi một tấc da của nàng, mỗi làn sóng mắt của nàng, tất cả đều khiến hắn không thể dời đi, “Muội có biết những tháng ngày sau mười bốn tuổi của ta là thế nào không? Tử Cấm Thành rộng lớn nơi nơi đều là người, thế nhưng đâu cũng lạnh băng.
Trước đây ta chỉ là một tiểu hỏa giả bé nhỏ, giữa mùa đông khắc nghiệt chẳng có nổi một chậu than, bọc một cái chăn bông rách run rẩy nép vào góc tường, muốn ngủ cũng không ngủ nổi…Mỗi lần vào đêm ta đều sợ, ta sợ trời tối.”
Đây là lần đầu Nguyệt Hồi nghe hắn kể về khoảng thời gian trước kia, nàng biết chắc chắn sẽ là một quyển sách buồn thê lương, khiến người ta không đành lòng đọc, chẳng ngờ do chính miệng hắn nói ra lại là một loạt chấn động khác.
Nguyệt Hồi rất đỗi đồng cảm, lúc trước nàng còn chẳng bằng hắn, chạy khắp các ngõ nhỏ, gặp được cái lu vỡ thì chui vào, còn phải tranh bao tải với chó.
Nhưng dù những gì nàng trải qua bi thảm khôn kể, nàng vẫn còn rất nhiều thiện tâm để thương xót hắn.
Nàng duỗi tay chạm vào chén hắn một chút, “Bây giờ huynh còn sợ qua đêm một mình nữa không? Sợ thì cứ nói ra, có muội đây rồi, muội sẽ ở bên huynh, muội còn có thể bọc chân cho huynh nữa.”
Ánh mắt hắn mềm mại dịu dàng, “Bây giờ giường rộng gối êm, còn sợ gì đâu.
Giống như trước kia muội nói, đã nếm đủ khổ, bây giờ phải hưởng phúc nhiều hơn…Nhưng ta cũng sợ sẽ lại để lạc mất muội, bao nhiêu năm lẻ loi một mình, quá đủ rồi.”
Nguyệt Hồi buồn bã gật đầu, “Muội biết ngay huynh không rời xa muội được mà, muội đoán trúng phóc.
Nào, ca ca uống rượu…” Nàng nâng chén kính hắn.
Lương Ngộ ngẩng cổ, rượu ngon xuôi xuống, yết hầu lả lướt lăn lộn triền miên.
Đúng là không rời xa được, hắn âm thầm nghĩ, thiếu hụt suốt mười một năm, không