Có người giãn gân cốt cho, còn mình thì nằm bò ăn màn thầu, cuộc sống thế này đúng là quá mãn nguyện.
Tay nghề của ca ca không tệ, dùng sức đều đều, hẳn là nhờ trước đây chăm sóc Hoàng Đế mà luyện thành.
Đây là lần thứ hai hắn đấm bóp eo cho nàng, lần trước bị phạt bản trứ phải gục đầu xuống, đến nỗi đầu trướng não đau, không tỉnh táo để mà hưởng thụ.
Bây giờ đầu óc không mê man, cảm nhận được từng tấc di chuyển của hắn, mỗi chỗ xuống tay đều chuẩn xác.
Đau thì đúng là đau, nhưng trong đau đớn lại mang theo chút vui sướng, Nguyệt Hồi gặm miếng màn thầu, nghiêng cổ nhắm mắt lại, “Huynh bóp cho muội nhiều một chút, ngày mai muội sẽ chạy tiếp được tám mươi dặm.”
Lương Ngộ nói: “Rồi, đừng có ra oai ngoài miệng nữa.
Trước kia muội đã từng đi đường xa bao giờ chưa?”
Nguyệt Hồi nói chưa từng, “Muội từng cưỡi la đi đưa hàng cho người ta, cũng phải từ tận Phong Đại đến Môn Đầu Câu đó, gia chủ còn rất thương con la, dặn không được vung roi, phải cưỡi từ từ.”
Lương Ngộ nghe xong nhíu mày, “Chỉ thế mà muội cũng dám vung roi chạy một mạch mấy chục dặm?”
“Thì do huynh chạy trước mà.”
“Ta…” Lương Ngộ ngẫm lại, đúng là mình đã phóng đi trước thật, nhất thời không đáp lại được nàng.
Nhưng mà bây giờ không phải lúc cãi nhau, phải dạy nàng một chút bí quyết mới không uổng công hôm nay vất vả.
Vì thế ngón cái hắn đặt trên xương sống nàng, nhẹ nhàng đè xuống, đè đến khi nàng đang rì rầm khe khẽ phải kêu oai oái lên.
Hắn vẫn không ngừng tay, chỉ nói: “Không thể dồn hết trọng lượng cơ thể vào eo, phải rướn người lên.
Cũng không thể cứ ngồi mãi trên yên, khi ngựa phóng nhanh muội phải vận sức xuống đùi, nhổm người lên khỏi yên, như vậy thì dù khi xóc nảy xảy ra sơ suất cũng kịp ứng phó.”
Nguyệt Hồi nghe xong mới hiểu ra, đúng là nàng luôn ngồi rịt mông trên yên ngựa, cho nên bây giờ mới xóc đến nỗi cả người muốn rã thành từng mảnh.
Nàng thở ngắn than dài, “Sao huynh không nói sớm cơ chứ, chờ muội sắp tàn phế rồi mới bảo, cố ý gài bẫy muội hay sao.” Vừa nói vừa chỉ xuống nửa đoạn dưới, “Mông của muội cũng đau, ui da, đau nhất là chỗ này đó.”
Nhưng mà bàn tay Lương Ngộ lại lần khần không xuống, chỉ dám dừng ở trên eo nàng, không dám tiến thêm một bước nào.
Nguyệt Hồi hỏi làm sao thế, nàng không kiêng kỵ mấy thứ nam nữ thụ thụ bất thân kia, bởi vì khi chạy thuyền đều giả làm nam nhân, có đôi khi bị dập eo sái chân đều cũng đều bảo Tiểu Tứ đấm bóp cho nàng.
Nguyệt Hồi cảm thấy kỳ quái, “Tiểu Tứ còn ấn cho muội được, sau huynh thì lại không? Chúng ta là huynh muội thân thiết thế cơ mà, huynh nhẫn tâm nhìn muội chịu đau?”
“Đứng lấy Tiểu Tứ ra so với ta suốt nữa, nó mà cũng xứng!” Hắn nhíu mày nói, “Nó là hạng chưa bao giờ đọc Tứ Thư Ngũ Kinh, lưu manh không biết lễ nghĩa liêm sỉ, bây giờ có ta bồi dưỡng mới ra dáng người, muội cứ nhắc đến nó mãi làm gì?”
Nguyệt Hồi biết ca ca không thích Tiểu Tứ, thấy hắn lại mở miệng chèn ép Tiểu Tứ thì lập tức không vui, lẩm bẩm oán giận, “Không làm tốt được như người ta mà còn có mặt mũi chê bai.”
Lương Ngộ bị nàng nói thế thì buồn bực, trách nàng chẳng biết gì, chỉ biết nói xấu hắn.
Nếu hắn là ca ca ruột thì của nàng thì đã chẳng kiêng dè nhiều đến vậy, bối rối nhiều đến vậy.
Hắn sợ hãi tâm tư dơ bẩn của mình sẽ vấy lên nàng, nàng không biết chỉ mới xoa eo thôi mà đã khiến hắn sinh ra bao nhiêu ảo tưởng, hơi thở hóa thành sóng nhiệt xông thẳng lên mặt, chỉ là nàng không nhìn thấy.
Quả nhiên khi con người đến tuổi này sẽ có những bản năng không thể trấn áp được.
Nếu không có nàng, có lẽ hắn sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại, nhưng nàng lại đến, trong lòng hắn vừa khát khao vừa lo sợ, không dám khinh nhờn.
Từ một góc độ nào đó mà nói, hắn có chút sợ hãi đứa bé ngốc nghếch này, sợ hãi đôi mắt nàng, sợ hãi tâm tư chẳng lòng vòng của nàng, sợ hãi những lời nàng thốt ra.
Nàng lại bắt đầu khích tướng hắn, chẳng phải chỉ là ấn qua loa lên chỗ đó vài lần, Tiểu Tứ làm được, sao hắn lại không làm được! Hắn điều hòa hơi thở, áp hai tay lên…Khác hẳn với cái eo dương liễu gầy nhỏ, là một loại xúc cảm khác, khiến người ta bất an, mặt đỏ tim đập.
“Ừm, tay nghề của huynh quá tốt!” Nguyệt Hồi tán thưởng không thôi, “Dù sao cũng là tay nghề luyện bằng Hoàng Đế mà, mình có tài đức gì, có tài đức gì cơ chứ…” Lời nói rất có hương vị tiểu nhân đắc chí.
Hắn không dám cảm nhận cảm giác trên tay, chỉ trải qua một lần này thôi đã đủ làm cho những sợi dây đàn trong lòng bị gảy lên rung động vù vù.
Những lời Thịnh Thời nói bắt đầu lung lay sắp sụp, kỳ thật hắn chẳng hề để ý người ngoài sẽ nhìn hắn ra sao, đằng nào thái giám cũng chẳng phải thứ tốt đẹp.
Chỉ là hắn sợ phản ứng của Nguyệt Hồi, sợ vong ân cha mẹ dưới chín suối, chỉ hai điều này thôi đã chặn đứng mọi ý nghĩ của hắn.
Nhưng đây chỉ là sương phòng tầm thường trong một hoàng trang nhỏ bé, đồ bài trí đơn sơ, trên bàn đốt cái đèn dầu bình dân, đan chéo vào nhau tạo nên một thế giới kỳ ảo, làm hắn dường như đang quên hết đi tất cả.
Ấn một đường dày đặc từ sống lưng xuống eo mông, thân hình mảnh khảnh của cô nương giãn ra dưới tay hắn, đó là một loại thể nghiệm khác biệt, danh chính ngôn thuận thỏa mãn những xúc động của hắn, hắn vừa hổ thẹn vừa mừng vui.
“Sao rồi?” Hắn cúi người hỏi.
Nàng ưm một tiếng thật dài, “Thoải mái lắm.”
Nguyệt Hồi nhắm mắt lại, màn thầu lăn lóc bên cạnh gối.
Không biết từ khi nào nàng đã quên cả ăn, chỉ mải mê hưởng thụ săn sóc của ca ca, huởng thụ phút thân cận hiếm có.
Thật tốt, người đẹp mặt đẹp, tay nắm quyền to, còn biết hầu hạ đấm bóp, đi đâu mới tìm được nam nhân thế này chứ! Tuy hắn có khiếm khuyết nhưng trong lòng nàng chưa bao giờ coi hắn là tàn phế, rốt cuộc thì mấy nam nhân đầu heo mặt chó đầy tật xấu kia chỉ nhiều hơn hắn một khối thịt, còn lại thì chẳng đáng xách giày cho hắn đâu.
Về sau ca ca vẫn sẽ tìm một người bầu bạn phải không? Chẳng biết cô nương nào sẽ có phúc nhường này.
Nàng mới nghĩ đến đã thấy không vui, ích kỷ muốn hắn sạch sẽ cả đời, đừng để mấy nữ nhân kia vấy bẩn hắn, dù sao trên đời cũng chẳng có ai xứng đôi với hắn được.
Nhưng mà đôi tay kia mang đến xúc cảm kỳ dị, triền miên trượt qua lướt lại trên lưng nàng.
Thế rồi nàng nảy sinh thứ thẹn thùng muội muội không nên có, trong lòng nhảy loạn, eo không còn mỏi, mông chẳng còn đau, chỉ cảm thấy từng cụm hơi nóng phả lên, trời tháng Tư đúng là nóng đến nỗi khiến người ta chịu không nổi.
“Ca ca cũng mệt rồi, nghỉ một chút đi!” Nguyệt Hồi ghé lên gối, nhìn chằm chằm vào hoa văn trên màn lụa.
Đôi tay trên lưng nàng dừng lại, vẫn vội chưa rời đi, qua một hồi lâu mới nghe thấy hắn hỏi: “Đỡ hơn chưa?”
Nguyệt Hồi đáp lung tung có lệ: “Đỡ hơn nhiều, đỡ hơn nhiều lắm…”
Vì thế đôi tay kia dịch xuống, dừng trên eo nàng, dùng chút lực giúp nàng xoay người.
Nguyệt Hồi đang chột dạ thì bị hắn lật lên, chỉ đành nằm ngửa trở lại.
Thế này liền có chút xấu hổ, bọn họ một ngồi một nằm, một trên một dưới.
Lương Ngộ dưới ánh đèn mềm ấm như ngọc, không còn góc cạnh sắc bén, hắn nhìn nàng, nhìn nửa ngày, cuối cùng đã biết rõ mà vẫn cố hỏi: “Muội đỏ mặt cái gì?”
Nguyệt Hồi nghẹn lời, giơ tay sờ má, “Đây không phải đỏ mặt, là nằm sấp lâu bị máu dồn lên.”
Hắn nghe xong, một tay chống xuống giường, cặp mặt kia giống như sinh ra móc câu, nhẹ giọng hỏi nàng: “Ta với Tiểu Tứ, rốt cuộc có nên lôi ra so sánh với nhau không?”
Trái tim Nguyệt Hồi sắp vọt khỏi cổ họng rồi, lòng thầm mắng ca ca đúng là quá hiếu thắng, vì ganh đua cao thấp với Tiểu Tứ mà còn có thể hy sinh sắc đẹp.
Nhìn hắn mà xem, trên má phủ một tầng hây hây, Nguyệt Hồi trở về lâu như vậy vẫn thấy hắn lúc nào cũng bát phong bất động, luôn khống chế sắc mặt rất tốt, chẳng biết hắn là quái vật gì nữa.
Đối với gương mặt của hắn nàng đương nhiên là cực kỳ hài lòng, nhưng cứ nhìn nhau đăm đăm thế này thì nàng cũng sẽ căng thẳng.
Nguyệt Hồi lập tức mềm nhũn, “Không nên, không nên…Huynh không giống Tiểu Tứ, nó vẫn chỉ là trẻ con, trẻ con thì biết gì đâu, cứ như cưỡi ngựa xem hoa ấy, chẳng bài bản gì cả, chỉ toàn ấn lung tung.”
Hắn gật đầu, “Sau này nhớ kỹ, đứng có cái gì cũng lôi Tiểu Tứ ra so.
Nó chỉ là đứa bé hoang, chịu khổ cùng muội mấy ngày, muội muốn nhận nó là đệ đệ thì cũng tùy muội.
Nhưng muội phải nhớ nó chỉ là người ngoài, không đồng tâm với muội.
Đối xử với người ngoài thì nên có dáng vẻ của người ngoài, đừng có không phân biệt nổi thân sơ, nếu không ca ca sẽ nổi giận.”
Nguyệt Hồi hoảng sợ mở to mắt, gật đầu không ngừng, “Muội biết, muội biết rồi…Tiểu Tứ là người ngoài, ca ca là tiện nội, muội ghi tạc trong lòng đến chết.”
Nàng cũng chỉ là đồng ý ngoài miệng vậy thôi, biểu cảm cảnh cáo trên mặt Lương Ngộ bỗng nhiên phai nhạt, chầm chậm ấm áp trở lại, quay đầu đi phì cười, “Cái gì mà tiện nội, không dùng từ này như thế được biết chưa, cả ngày chỉ toàn nói bậy!”
(*) Tiện nội = vợ.
Tốt rồi tốt rồi, hắn không xị mặt nghiêm trang là Nguyệt Hồi cảm thấy có thể hít thở trở lại.
Nàng thậm chí còn vặn vẹo tìm tư thế nằm thoải mái nhất, chống đầu