Lương Ngộ biến sắc, làm bộ muốn đánh nàng, buồn bực nói: “Đóng lại! Sau này không có ta cho phép thì không được mở cái cửa này ra!”
Nếu không cho mở thì cái cửa này còn dùng để làm gì.
Kỳ thực Nguyệt Hồi vẫn luôn không hiểu tại sao giữa hai buồng lại phải đục một cái cửa sổ như vậy, nàng víu vào cửa nói: “Giống như Quá Tiên Kiều sao, làm ra là để chúng ta nói chuyện phiếm lúc đi ngủ?”
Nàng há mồm là không thể nói lời hay, Quá Tiên Kiều là hình dạng một loại mộ táng, giữa hai huyệt mộ có một cửa sổ thông sang, để linh hồn phu thê sau khi hợp táng dễ dàng qua lại với nhau.
Tuy rằng ngụ ý không tốt lắm nhưng lại liên quan đến chút tâm sự không thể nói ra, Lương Ngộ cũng không trách cứ nàng.
“Cửa sổ này vốn dùng cho việc truyền tin lui tới, trước kia không được đưa nữ nhân lên phúc thuyền, ai mà ngờ muội sẽ thò đầu qua đây.” Hắn lầu bầu nói, chỗ bị tai họa ngứa ngáy vô cùng.
Ngứa còn chẳng giống với đau, là thứ tra tấn gian nan bậc nhất trên đời, thực sự không nhịn nổi nữa, liền hỏi: “Cao giải độc kia của muội…có chữa được thật không?”
Nguyệt Hồi nói đương nhiên, “Đây là thuốc dân gian, cực kỳ hữu dụng với sưng ngứa, không chỉ ngăn ngứa mà còn đề phòng muỗi đốt.
Chúng ta đi Lưỡng Quảng mà, chỗ đó trời nóng, muội mang theo nhiều một chút đề phòng có lúc cần.
Nếu không cho muội bôi thì huynh tự làm đi!” Nàng nói, định nhét cái một cái thùng to như thùng thuốc nổ qua cái cửa sổ nhỏ, nhưng sự thật cho thấy thùng thuốc nàng mang còn to hơn cả cái đầu nàng, muốn lọt qua được rất khó.
Lương Ngộ quả thực không hiểu đầu óc nàng phát triển thế nào, chẳng phải bình thường thuốc đều đựng trong hũ to bằng lòng bàn tay sao, nàng lại đi lấy thùng ra mua thuốc.
“Muội sợ người ta bán hết thuốc à?”
Nguyệt Hồi nói không phải, “Chúng ta có tận từng này người đi theo, mỗi người moi một chút, chỉ sợ chẳng đủ dùng.”
Có thể thấy đưa cô nương đi cùng thì được chỗ này tốt, chuẩn bị chu đáo ở mọi chỗ nhỏ nhặt nam nhân không thể tưởng được, tuy không hiểu nổi kiểu tư duy của nàng nhưng cũng phải thừa nhận đến lúc lửa sém lông mày thì rất hữu ích.
Không nhét thùng thuốc qua được, Nguyệt Hồi hào phóng quệt một đầu ngón tay đưa qua, “Nào, vạch cái rốn của huynh ra, muội bôi cho.”
Thể thống gì đây, Lương Ngộ yêu thể diện như vậy, chắc chắn không bao giờ làm những việc này.
Hắn đè tay xuống áo, bực bội nói: “Muội chê ta chưa đủ mất mặt phỏng? Vừa nãy lát gừng kia rơi xuống, bao nhiêu người đứng nhìn, có ai không hiểu ra nữa không?”
Nguyệt Hồi ở bên này cửa sổ vô tội trả lời: “Sao mà trách muội được, muội chỉ một lòng chữa say sóng cho huynh, ai bảo lúc chuẩn bị gọi người vào huynh không lấy nó ra? Rõ ràng là huynh quên mất, muội không gánh cái tiếng xấu này hộ huynh được đâu.”
Hắn bị nàng chặn miệng, hờn dỗi đi loanh quanh hai vòng.
Tay Nguyệt Hồi vẫn còn để gác trên cửa sổ, “Rốt cuộc huynh có bôi không? Muội nói cho mà biết, nếu đêm nay không bôi thuốc thì nó sưng đỏ lên như to bằng đồng tiền thôi, nhưng ngày mai thì khó lường, to bằng cái chén đấy, huynh tự nghĩ đi.”
Nếu nhớ không lầm thì Lương Ngộ trước nay là người cực kỳ yêu quý bản thân.
Nàng vẫn còn một vài ký ức ngày xưa sót lại, trong ấn tượng của nàng, khi rửa bút lông hắn sẽ không bao giờ dùng tay nắn ngòi bút, chẳng may bị quẹt trúng một xíu mực thôi đã làm hắn khó chịu nửa ngày, lần này mà biết hậu quả không bôi thuốc thì để xem còn bình chân như vại được nữa không!
Nếu nói bọn họ không phải là huynh muội ruột thì đúng là khó tin, dù sao nàng cũng không bị quên đi hoàn toàn, vẫn còn ký ức về vị ca ca này.
Nhưng ký ức như vậy lại mơ hồ sinh ra một thứ thương cảm khác, hắn coi trọng từng tấc da trên người như thế, phút cuối cùng lại vì tiến cung mà hủy hoại thân mình, nhớ đến đây liền cảm thấy mọi sự hỉ nộ vô thường của hắn đều đáng được thông cảm.
Quả nhiên Lương Ngộ bắt đầu do dự, nhưng chắc chắn hắn sẽ không bao giờ ưỡn bụng giơ rốn ra.
Cuối cùng vươn tay chấm thuốc trên đầu ngón tay nàng, quay người đi tránh khỏi tầm mắt nàng tự mình bôi.
Thuốc kia cũng chẳng phải quý báu gì, màu như màu cao da chó, bôi lên rốn liền đen một vòng, hắn thậm chí còn hoài nghi có phải nha đầu này lại gài hắn không.
Nhưng mà đúng là công hiệu không tồi, bôi lên cơn ngứa dừng ngay lập tức.
Hắn còn định khen dân gian cũng có thuốc hay, lại nghe Nguyệt Hồi nói: “Huynh lưu ý đừng để áo cọ vào, phải vén hết vạt áo lên.”
Lương chưởng ấn vẫn không khỏi cảm thấy mình bị lừa gạt, không muốn để nàng được đắc ý nữa, vươn tay đóng cái cửa sổ nhỏ lại, căm hận nói: “Không được mở nữa, nếu không nghe lời thì ngày mai ta sẽ sai người đóng đinh nó lại.”
Nguyệt Hồi ở cách vách tức giận oán trách làm việc tốt không được báo đáp, “Đáng nhẽ nên để kệ cho cái rốn huynh sứt ra, không thì huynh chẳng bao giờ biết thế nào là Mã Vương Gia mọc ba con mắt! Sợ muội mở cửa sổ cơ à…Muội còn sợ huynh nhìn lén muội tắm đấy!”
(*) Mã Vương Gia mọc ba con mắt: ý nói rất lợi hại, rất có năng lực.
Sống chết cũng phải bảo vệ tôn nghiêm của cô nương, vì thế nàng lôi cái khăn trải bàn ra, lấy cái kéo đến đóng “rầm” một tiếng lên ghim lên khung cửa.
May mà gỗ để làm ván tường rất tốt, nếu không thì sợ chỉ cần một kéo cũng đủ để nàng đóng xuyên qua.
Lương Ngộ hơi ngẩn ra, cảm thấy vừa giận vừa buồn cười.
Nhưng mà náo loạn một hồi, lát nữa đi tắm có thể yên tâm được rồi, không cần đề phòng nàng bỗng nhiên mở bật cửa, thò đầu ra nói “ca ca muội kỳ lưng cho”.
Thời tiết tháng Tư, buổi tối ngồi trong khoang thuyền đã có thể cảm nhận được oi bức, hắn ăn không ngon, chỉ ăn một chén cháo gạo tẻ rồi thôi.
Đợi đến khi cởi duệ tát mới biết chỉ mỗi vén áo cũng vô ích, lưng quần phía dưới cũng bị dính thuốc, đen một mảng to.
Hắn cởi quần thở dài, bẩn thế này thì làm sao mà sai người giặt được, đành phải tự mình chấm nước vò quần.
Đáng tiếc không có bồ kết, vò nửa ngày vẫn không thể sạch hết vết bẩn, hắn đành mặc kệ, vắt khô quần treo lên giá đựng chậu rửa mặt, thay một bộ áo ngủ khác rồi nằm trở lại giường.
Phúc thuyền đi đêm, xuyên qua song cửa sổ có thể trông thấy có thể trông thấy đèn đuốc thuyền cá rơi rụng lấm chấm trên mặt nước.
Được ở trong trời đất bao la, ngay cả hơi thở cũng nhẹ nhàng hẳn.
Hắn nghiêng người lẳng lặng nhìn ra cửa sổ, bởi vì lầu trên thuyền xây cao, người ở trong dường như càng gần với bầu trời.
Một mảnh trăng nhỏ treo nơi chân trời soi xuống nơi mặt sông yên tĩnh xa xa, tạo thành vùng sáng lăn tăn gợn sóng.
Không biết Nguyệt Hồi đã ngủ chưa, hắn chầm chậm quay người lại, cách tường căn bản không thể nhìn thấy nhau, chỉ có vân gỗ từng vòng từng vòng lấp đầy tầm mắt.
Hắn trằn trọc, cuối cùng ngồi dậy nhìn vào cái cửa sổ nhỏ trên tường, do dự thật lâu mới vươn tay gõ, “Nguyệt Hồi, muội ngủ chưa?”
Bên kia không có động tĩnh, chắc là vẫn còn giận.
Hắn tự kiểm điểm lại, đúng là ban nãy nhất thời nóng nảy nói hai câu nặng lời, cô nương da mặt mỏng, lại thêm cả tính tình thúi hoắc của Nguyệt Hồi nữa, ít cũng phải ba năm không thèm nhìn mặt hắn mất thôi!
Chịu thua với nàng thực ra cũng chẳng quá mất mặt.
Hắn hít vào một hơi, định mở miệng thì bỗng thấy cửa sổ nhỏ mở ra, một bàn tay vươn đến từ cách vách, tay ngọc gầy gầy cầm một miếng bánh bơ Tùng Nhương cuộn, hơi khiêu khích giơ lên, “Ăn không?”
Nếu nói không ăn thì đúng là không biết điều.
Hắn chỉ đành nhận lấy, cảm giác này, phảng phất như lại trở về khi nhỏ.
Hai người cách nhau một bức tường, mỗi người ngồi trên đầu giường ăn điểm tâm.
Lương Ngộ lẩm bẩm nói: “Hồi nhỏ chạy khỏi Tự Châu chúng ta cũng ngồi thuyền.
Thuyền kia là thuyền ô bồng hẹp dài, hai bên ngồi đầy người, chiếm thêm một chỗ là phải trả nhiều thêm một phần tiền, ta muốn tiết kiệm 2 đại tử, ôm muội ba ngày ba đêm, khi rời thuyền tay chân cứng đờ hết cả…Bây giờ nhớ lại, năm đó đúng là khổ không kể xiết.”
“Năm đó huynh không say sóng à?” Nguyệt Hồi ở bên kia đặt câu hỏi, trọng điểm nàng quan tâm sẽ không bao giờ chung đường với Lương Ngộ, vừa hỏi xong đã làm ca ca cách vách nghẹn lời.
Lương Ngộ hít thở trở lại rồi mới nói: “Con thuyền năm đó nhỏ xíu, lại là đi trong nội hà (sông trong lục địa), không giống bây giờ, chẳng nhìn thấy nước dưới đáy thuyền.”
Nguyệt Hồi ồ lên, “Huynh là đang nếm đắng trong ngọt sao, hay là hoài niệm lúc ôm muội? Nếu huynh muốn thì bây giờ muội sang cho huynh ôm một cái cũng được.”
Lương Ngộ nằm ngửa mặt lên trời, cảm thấy đúng là thất sách, không bao giờ nên tìm nàng tâm sự.
Nàng nào biết buồn khổ trong lòng hắn, có lẽ còn đang bận bừng tỉnh đại ngộ, rõ ràng ký ức trước kia đều còn, sao mà dám nói là nhận sai người được!
Hắn nhắm mắt lại, “Ngủ thôi.”
Nguyệt Hồi hỏi: “Không hàn huyên nữa?”
Hắn ừ một tiếng, “Không hàn huyên nữa.”
Sau đó cửa sổ nhỏ lại ầm ầm đóng vào, động tĩnh rất lớn, trong đêm yên tĩnh đủ để dọa người ta nhảy dựng.
Buồm phồng lên, có thể đi được mỗi ngày hai trăm dặm sông.
Đại Cô Khẩu là cửa vào biển của Hải Hà, chỉ cần vượt qua pháo đài kia chính là thủy vực vô biên.
Đại Nghiệp vốn luôn cực kỳ coi trọng phòng vệ trên biển, khúc đường sông này cũng sẽ không có bất ngờ gì, nhưng đúng vào lúc Lương Ngộ đang bình yên thư thái, đứng trên đài canh gác nhìn ra tứ phía, một chiếc bảo thuyền theo quy cách nhỏ hơn bỗng lọt vào tầm mắt.
Trên