Nguyệt Hồi chỉ nghĩ mình lại thành kẻ không rõ xuất xứ rồi, chẳng ngờ thế mà hắn lại nói hắn mới không phải.
Nàng nghi mình đã nghe nhầm, “Huynh đang đùa muội phải không? Là huynh tìm được muội, huynh vẫn luôn mang họ Lương, muội mới là nửa đường nhặt về.”
Những chuyện này lấy đâu ra thứ tự.
Hắn là người Lương gia hai mươi sáu năm, mang họ Lương hai mươi sáu năm năm, nhưng huyết thống là thứ khắc vào xương cốt, ngay từ hơi thở đầu tiên đã được định sẵn, không phải thì vĩnh viễn là không phải.
Cho dù hắn cũng gọi nhị lão Lương gia là cha mẹ, cho dù bọn họ cũng coi hắn như con, tất cả đều không thể thay đổi sự thật hắn vẫn là người ngoài.
Những lời muốn nói đều đã nói ra, cho dù trái tim đau đớn như bị xẻ nát, cơn đau qua đi làm hắn cảm thấy một luồng nhẹ nhõm xưa nay chưa từng có.
Cõ lẽ bắt đầu từ bây giờ, hắn sẽ có thể tận tâm chăm chút cho cảm tình của mình và Nguyệt Hồi…Nếu nàng bằng lòng…nếu nàng bằng lòng…
Hắn nhịn đau quay đầu lại, “Ta không nói đùa, đều là sự thật.” Giọng hắn rất yếu, yếu đến nỗi phải nói từng chữ một, thở dốc mấy lần vẫn đứt quãng, “Ta từng phái gác ngầm điều tra bà đỡ…chuyên đỡ đẻ cho nhà quan…ở Tự Châu, hỏi ra hậu trạch các Tri phủ tiền nhiệm, cũng hỏi ra muội…chỉ không có ta.”
Nguyệt Hồi đờ đẫn, xua tay nôn nóng nói: “Nhỡ là để sót thì sao, cũng có khi bà đỡ khi đó là người khác?”
Lương Ngộ mệt mỏi nhắm mắt lại, không nói gì.
Thực ra không nói nàng cũng hiểu, người của Đông Xưởng phái ra làm việc, làm sao có chuyện bỏ sót cho được.
Tra người bức cung vốn là bản lĩnh của bọn họ, ngay cả cái này cũng không làm nổi thì đừng nói đến nhận bổng lộc triều đình, ngay cả rơi đầu cũng chỉ là chuyện sớm chiều.
Trong đầu Nguyệt Hồi rối như tơ vò, mờ mịt đi đi lại lại, sau một lúc lâu mới nói: “Thịnh gia ở ngõ Phong Thịnh kia cũng biết bí mật này?”
Lương Ngộ nghe nàng nhắc đến Thịnh gia, không khỏi mở bừng mắt, “Thịnh nhị thúc, là bạn cũ của cha.”
Vậy là ngay cả nhân chứng cũng có, Thịnh nhị thúc kia biết rõ nội tình, cho nên mới có những chuyện phía sau.
Vì sao lại phải nói ra cơ chút, nàng thậm chí có chút oán trách người bạn kia của cha, chuyện thóc xưa gạo cũ rồi, để nó biến thành bụi rồi bay đi theo gió không phải tốt hơn sao.
Ban đầu nàng từ thất vọng cho chính mình, dần dần biến chuyển thành đồng tình với Lương Ngộ.
Tưởng như mình đến là để bù vào lỗ hổng cho ca ca, nhưng mình mới thực sự là người Lương gia, thế thì ca ca phải làm sao bây giờ? Sao hắn lại có thể trở thành mồ côi.
Nhật Bùi Nguyệt Hồi, ngay cả cái tên của bọn họ cũng liên quan đến nhau mà, nàng nuốt nước mắt nói: “Chúng ta không phải huynh muội nửa đường, chúng ta cùng nhau lớn lên.
Muội còn nhớ rõ vài chuyện ngày xưa mà, ca ca vẫn luôn là ca ca, ngoại trừ huyết mạch trong người khác nhau ra thì còn gì không giống nữa đâu?”
Nàng vẫn không thể thoát ra từ mối quan hệ huynh muội cố định này, nàng vui đùa trêu chọc hắn cũng đều là ỷ vào phần tình ấy.
Nếu không còn tình thân, bọn họ sẽ thành người lạ, nàng thực sự không nỡ.
Lương Ngộ mẫn cảm nhường kia, nghe nàng nói xong, một chút mong đợi sót lại trong đáy lòng cũng tan biến mất.
Quả nhiên phỏng đoán tồi tệ nhất đã ứng nghiệm, nàng vẫn coi hắn là ca ca như cũ, bởi vì ký ức còn nhỏ vẫn còn, bọn họ cùng nhau thoát khỏi tai họa diệt môn, cùng nhau trốn đi, sống nương tựa lẫn nhau ngoài đường, khi đói bùng cùng nhau ăn cái bánh bột bắp…Đặt huyết thống sang một bên, sao bọn họ lại không phải huynh muội ruột cho được?
Nhưng kẻ làm ca ca này mới bắt được một chút manh mối đã nổi tâm viên ý mã, thật sự đáng xấu hổ.
Mỗi một đốt xương, mỗi một tấc da đều đau đến cùng cực, hắn bỗng nhiên phát hiện những thứ mình vừa làm đã biến thành loại xâm phạm ti tiện nhất, loại dẫn dụ bỉ ổi nhất.
“Ta sai rồi…” Hắn nói như nói mê, “Sai đến hết thuốc chữa.”
Cả hai đều chịu dày vò, lại chẳng ai cứu nổi ai.
Cảm tình này vốn dĩ đã hoang đường, gặp lại nhau sau khi thất lạc, tâm tình hắn biến hóa từng ngày, mà ngoại trừ tiếc nuối ban đầu không thể làm ái thiếp thông phòng cho hắn ra Nguyệt Hồi chẳng còn suy nghĩ gì khác.
Bây giờ tầng giấy cửa sổ đã bị đâm thủng, hắn hắt một chậu nước ra trước mặt nàng, sau này phải dọn dẹp thế nào đây…
Hắn rơi vào một thế giới mơ màng, giống như bị đòn gánh đè nặng khắp người, nặng đến nỗi không dậy nổi.
Hồn phách thoát khỏi thể xác, chầm chậm tứ tán, hắn biết vết thương này sẽ dẫn đến những chứng bệnh khác, có lẽ tiếp theo sẽ sốt cao không dứt, bắt hắn phải chống đỡ cho kỳ được.
Hắn không nói gì nữa, thở phì phò vùi vào đệm chăn, Nguyệt Hồi từ bi thương lúng túng dần dần chuyển thành lo sợ.
Mặt hắn nóng bừng, mồ hôi bắt đầu đầm đìa túa ra, nàng bước qua, nhẹ giọng hỏi: “Ca ca, huynh sao thế?”
Nhưng hắn không phản ứng lại, như thể đã ngất đi.
Nàng kinh hãi vươn tay sờ trán, chỉ thấy dưới lòng bàn tay là một mảng nóng bỏng, không dám trì hoãn một khắc nào, cuống quít chạy khỏi khoang hô to: “Thái y…Trịnh thái y, ngài mau tới đây đi.”
Thái y đợi lệnh ở cách vách vội vàng chạy qua xem, đám Thiên hộ và Thiếu giám cũng chạy vào, mọi người đều hoảng sợ nhìn chằm chú người trên giường, dường như người nọ dần trở nên xa lạ.
Chưởng ấn, Đốc chủ, từ trước đến nay luôn là sự tồn tại cao cao tại thượng nhất trong mắt xưởng vệ và Tư Lễ Giám, đối với những người không có cơ hội diện thánh mà nói, rất nhiều khi hắn chính là hoàng quyền.
Lúc trước Uông Chẩn trầm mê nữ sắc, giao toàn quyền xử lý Tư Lễ Giám vào tay hắn, khi ấy hắn mới hai mươi mốt tuổi, áo gấm vải hoa như thế, khí phách ngời ngời như thế, đi đến đâu mà chẳng là tiền hô hậu ủng không ai bì kịp! Nhưng hôm nay bị thương nằm liệt giữa giường đệm, tuy rằng sau khi khỏi hắn sẽ trở về là vị lão tổ tông thâm sâu như biển, tay nắm khổ hình, nhưng nhìn tình thế hiện tại thì vẫn là thần tiên biến thành người trần.
Trịnh thái y bắt mạch, lại mở hòm thuốc lấy kim bạc, xuống kim trên vết thương được khâu lại trước đó, bài xuất hết máu đen tụ bên trong ra.
Lại là một trận thương gân động cốt, Lương Ngộ đang hôn mê cũng phải khe khẽ rên rỉ, trái tim Nguyệt Hồi sắp nát rồi, ngồi xổm trước giường nắm tay hắn nói: “Ca ca…huynh chịu đựng một chút, thải hết máu độc ra là khỏe rồi.”
Khăn trắng thấm máu, từng tấm từng tấm bị ném vào chậu đồng, đến tận khi hút hết máu đen mới rắc thuộc bột lên một lần nữa, băng bó trở lại.
Nguyệt Hồi lo sợ không yên hỏi han: “Thái y, ca ca tôi sao rồi?”
Trịnh thái y cũng mướt mồ hôi, không rảnh lau mà xoay người kê thuốc, vừa nói: “Cô nương đừng sốt ruột, lúc trước do xuất huyết không ngừng nên mới tạm thời khâu vết thương lại.
Miệng vết thương khép kín, máu dưới da không chảy kịp mới tụ lại thành máu bầm, chỉ cần thanh trừ được rồi chờ lui sốt, sẽ còn khỏe lại nhanh hơn so với cách dưỡng thương từ từ.”
Nguyệt Hồi nghe xong thở phào, quay đầu lại nhìn người đang phập phồng trên giường, tạm thời vẫn chưa thấy dấu hiệu chuyển biến tốt, lại chẳng thể nói thêm gì, đành chờ tiểu thái giám sắc thuốc trở về.
Ở đằng kia Dương Ngu Lỗ và Tần Cửu An hợp sức đỡ người dậy, để Lương Ngộ nằm nghiêng, hơi thở hắn đã vững vàng hơn chút so với lúc trước, Nguyệt Hồi vội vàng nhỏ nhẹ gọi: “Ca ca, huynh thấy đỡ hơn chưa?”
Rõ ràng hắn nghe thấy, lại không muốn mở mắt, nhíu mày hơi quay mặt đi.
Nguyệt Hồi có chút ngượng ngùng, thầm nghĩ người uất ức nên là nàng mới đúng, thế mà hắn đã làm mình làm mẩy, nếu không phải hắn đang bị thương thì còn lâu nàng mới thèm nhìn đến!
Dương Ngu Lỗ vội hòa giải, “Lão tổ tông không còn khí lực, nhưng mà ta thấy đã an ổn hơn nhiều.”
Cao Tiệm Thanh nói: “Nếu ngủ được một giấc thì tốt, có khi ngủ dậy sẽ lui sốt.”
Nhưng nhìn tình hình trước mắt, muốn ngủ cũng sợ sẽ rất khó.
Sau khi cuồng phong quét qua, các xưởng vệ bắt đầu thắp đèn tìm kiếm người gặp nạn, mơ hồ nghe thấy tiếng hò la ồn ào, chỉ chốc lát sau liền có người chạy đến trước cửa gọi Thiếu giám, nói đã tìm được Trương thiên hộ của Thập Nhị Đoàn Doanh.
Đã chết mất một Thiên hộ, đây đúng là lớn chuyện, Tần Cửu An vội vàng đi ra.
Nguyệt Hồi thấy Dương Ngu Lỗ cũng nôn nóng, liền nói: “Dương thiếu giám cũng đi đi, ở đây còn có tôi, tôi có thể chăm sóc ca ca.”
Dương Ngu Lỗ có chút chần chừ, “Lão tổ tông thế này, ta thực sự không yên tâm…”
Cuối cùng Lương Ngộ cũng mở miệng, hít thở nói: “Ngươi đi đi.
Phải nghĩ cách tìm hết…những huynh đệ đó, không thể để bọn họ…táng thân trong bụng cá.”
Dương Ngu Lỗ vâng, “Còn lão tổ tông…”
Dải đỏ trên mặt Lương Ngộ đã nhạt hơn, chỉ là sắc môi vẫn trắng bệch, chậm chạp nói: “Ta không sao, ngươi đi làm việc đi.”
Vì thế người trong khoang đã lui đi hết, chỉ còn lại Trịnh thái y và hai đồ đệ bận rộn qua lại.
Bây giờ Nguyệt Hồi lại có thêm nhận thức mới về ca ca, nàng vẫn luôn cho rằng hắn nắm quyền to, mặc kệ người khác