Phiên tử phụ trách hành hình Diệp Chấn đang ngâm nga một điệu hát, rất đỗi vui sướng bưng một khay bạc đi lên.
Bên trong khay bạc đặt một con dao hình bán nguyệt, dao còn làm vàng ròng, nghe nói lưỡi dao bằng vàng ròng sẽ làm da thịt lâu thối rữa.
Đều là giết người mà lại còn để ý mấy chi tiết râu ria đó, cũng chỉ những phiên tử không coi mạng người ra gì mới đi tìm tòi nghiên cứu mấy thứ không đứng đắn này.
Phiên tử kia bước đi như hạc, bộ dạng đi đường quỷ dị, giống như con hát lên đài trước tiên phải biểu diễn một chuỗi động tác tạo dáng, phiên tử đó cũng vậy.
Giờ đây Diệp tổng đốc đã bị khâu miệng, chỉ còn cái lỗ mũi là phát ra tiếng được, phiên tử hoàn toàn không bận tâm.
Một đao phủ đủ tư cách là có thể đứng nghe tiếng mắng chửi rung trời mà vẫn làm xong nhiệm vụ của mình.
Khi mới vào nghề cũng thấy sợ, cũng không tình nguyện, nhưng dần dần thích ứng theo thời gian, dần dần sẽ thấy nghiện.
Chờ đến khi tu luyện thành thục sẽ được hưởng thụ cảnh giới thần du thiên ngoại, quên hết xung quanh, đúng là nghề nào cũng có trạng nguyên.
Mội đao phủ có thể lột hoàn chỉnh da người thì đích xác là trạng nguyên của cái nghề này, những nơi tinh vi như đầu ngón tay ngón chân cũng phải lột thật hoàn hảo, yêu cầu rất nhiều kinh nghiệm.
Trong chiêu ngục có mấy chục loại hình phạt, chỉ riêng “hồng sai” lột da là không nhiều, bởi vậy cơ hội được tận tay thao luyện cũng ít, mỗi khi đao phủ có được cơ hội thì trước tiên đều phải tắm gội sạch sẽ, dâng hương cầu khấn một phen.
Cũng vì rất hiếm, cho nên ngay cả khi người dưới đài đánh nhau toác đầu cũng đừng hòng làm ảnh hưởng đến việc đao phủ phát huy.
(*) Hồng sai: đưa ra pháp trường hành hình.
Đảng Hồng La có ý đồ cướp lại người, may mà bốn phía xung quanh đều có huynh đệ mai phục từ sớm, mấy toán người xông lên cũng bị bọn họ chém lùi về, không gây trở ngại đến tiến độ hành hình.
Đao phủ lấy con dao bán nguyệt nho nhỏ ra khỏi khay bạc, lưỡi dao sắc bén vô cùng, thổi khí qua có thể nghe tiếng rung động vù vù.
Diệp Chấn đã bị giày vò suốt cả đêm qua, ban đầu cũng giãy giụa một phen, đến khi thấy đảng Hồng La dần dần bại lụi, bị những xưởng vệ cải trang ngư dân chém chết nhẹ tênh như thái rau, đã chẳng còn hy vọng gì nữa, tứ chi cũng xụi lơ mềm nhũn.
Phạm nhân không phản kháng, khi xuống dao lại càng thuận tay.
Phiên tử lột sạch sẽ Diệp Chấn từ trên xuống dưới, lộ ra sống lưng trơn bóng.
Loại hành hình này phải động dao từ lưng, một dao đi thẳng từ sau gáy cho đến xương cụt rạch mở ra, thuận theo đường vân da đẩy mạnh về phía trước.
Chỉ cần người chịu hình cũng đủ phối hợp, cuối cùng sẽ có thể lột xuống một thân da hoàn chỉnh, nhồi thêm rơm rạ rồi khâu lại, thế là xong một khuôn mẫu hình người.
Tiếng hô chém giết rung trời dưới đài, đao phủ trên đài vẫn không hề ngơi tay.
Lúc này Diệp tổng đốc đã không thể nói ra lời, thớ thịt khắp người đều run rẩy, sống trong nhung lụa quá lâu sẽ nuôi ra mỡ, mỡ ngăn cách một lớp dày giữa cơ bắp và tầng da, vàng lờn lợt bóng loáng nước nhầy dưới ánh sáng ban ngày.
“Nửa đời người được hưởng nhiều phúc thế rồi, ngài cũng không thiệt.” Đao phủ nói bên tai Diệp tổng đốc, “Ta vào nghề đã lâu như vậy, ngài vẫn là vị quan lớn đầu tiên ta được qua tay, chúng ta cũng coi như có duyên.
Ngài yên tâm, xong việc ta sẽ thu dọn thi thể cho ngài, đốt cho ngài nén nhang, ngài ăn no rồi đi đường cho đỡ mệt.”
Quân của đảng Hồng La đã bị quét dọn gần xong, đao phủ bớt thì giờ nhìn thoáng qua, vừa cởi cái tay trái hoàn chỉnh của Diệp tổng đốc xuống, rất giống cởi một cái găng tay.
“Hà tất…” Đao phủ thở dài, “Con người ấy à, không thể quá cao ngạo, trên đời có người chọc vào được, có người thì không.
Không chọc được thì đi vòng qua đi, tránh voi chẳng xấu mặt nào, ngài thấy có đúng không?” Cái tay còn lại cũng bị cởi ra, Diệp tổng đốc chỉ còn mấp máy môi một chút, cả người giống như cái bình máu, đã không thể nhìn ra tướng mạo vốn có.
Phiên tử xướng vang một tiếng, “Được rồi, ngài lên đường cẩn thận.
Lần tới đến dương thế thì nhớ cho kỹ giáo huấn hôm nay.”
Khi con dao bán nguyệt được đặt lại vào khay, đám người cướp ngục đã hoàn toàn bị hạ gục.
Đương nhiên đây chỉ là một bộ phận mà thôi, làm sao để đào ra đám nghiệt dư sót lại? Bắt được một người sống là thêm một hy vọng, có thể khai quật từ những kẻ này thêm nhiêu manh mối.
Sau khi các phiên tử kết thúc công việc, cười nói trêu ghẹo nhau, “Xem ra không chỉ có hồng sai hôm nay, đằng sau còn nhiều chỗ cho ngươi thể hiện bản lĩnh lắm.”
Đúng vậy, cùng lắm thì lại biểu diễn trước mặt đám phản tặc đó một vở “thay quần áo”.
Con người ấy mà, trông thấy giết dê giết lợn đều cảm thấy chỉ là chuyện nhỏ, không có cái thứ đồng cảm thỏ chết cáo thương, lại còn cảm thấy giết đi càng tốt, có thịt để ăn.
Trông thấy giết người thì cũng chỉ là cắm vào dao trắng rút ra dao đỏ, thực ra chẳng có gì khó lường, nháy mắt là xong.
Nhưng phải cho bọn chúng được tận mắt thấy thứ ảo thuật này, xem một lần không muốn xem đến lần thứ hai, đây mới gọi là hữu dụng chân chính, để bọn chúng biết thế nào mới thực sự là sợ hãi.
Da người bị cởi ra trông không khác gì cái túi.
Nhét thêm cỏ, treo lên trước cửa thành, không nhìn ra là ai được nữa, cũng chẳng có trọng lượng, cứ lắc lư theo gió như con bù nhìn đuổi chim trên cánh đồng.
Lần hành hình này của Diệp tổng đốc đã giúp câu được một mẻ rùa rụt cổ, Tứ đương đầu áp đao bẩm báo: “Giết được tại chỗ 12 tên, bắt sống được 9 tên, trong đó có một kẻ cầm đầu đảng dưới ạ.”
Lương Ngộ đang ngồi sau án, cầm kim bạc lột vỏ một quả vải.
“Chiến tích không tồi, 9 con người này đủ cho chúng ta bày một mưu lớn” Hắn đặt kim bạc xuống, “Còn những kẻ thả cho chạy thì sao.”
Tứ đương đầu nói: “Tuân mệnh Đốc chủ giao phó, đã sai người lặng lẽ bám theo, có bất cứ phát hiện gì sẽ lập tức truyền tin về ạ.”
Lương Ngộ lấy khăn lau miệng, “Phía người Dao xem như dẹp đã xong, trước mặt chỉ còn lại đảng Hồng La.
Trước đây có Diệp Chấn làm chỗ dựa cho, bây giờ bắt bọn chúng bại lộ giữa ban ngày ban mặt, chẳng mấy chốc đám tiểu quỷ đó sẽ hiện hình.
Truyền lời ta, bảo mọi người chịu khó thêm hai hôm, chờ thu dọn xong cục diện rối rắm này rồi sẽ sớm khởi hành hồi kinh.” Hắn vừa nói vừa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khắp thế giới đều bị ánh mặt trời phơi nóng rũ rượi, hắn thở dài một hơi, “Ở mãi nơi này đúng là khó chịu, mồ hôi ròng ròng, cả người đều bốc mùi chua.”
Chưởng ấn đại nhân vốn rất thơm tho, áo quần khăn tay, không có cái nào không phải ướp hương.
Nhưng phương nam này không giống phương bắc, giữa mùa hè nắng rát cháy da, ngồi trong phòng cũng túa đầy mồ hôi nóng, cho dù ướp hương cũng không lấn át được mùi mồ hôi.
Dương Ngu Lỗ nói: “Đúng thế đấy ạ, không quen khí hậu, ban ngày đánh giặc, ban đêm miệng nôn trôn tháo.
Khi ốm rồi khó tránh khỏi nhớ thương người nhà, nằm thẳng tưng trên hành lang thổi kèn lá liễu.”
Lương Ngộ ừ một tiếng, “Xa nhà lâu rồi, ai cũng nhớ vợ.”
Hắn hiếm khi có lúc nói đùa cùng thuộc hạ, lời này vừa nói ra, mọi người đều cười rộ lên.
Đại đương đầu nhân cơ hội nói: “Đốc chủ, lần này trở về ti chức sẽ làm hỉ sự, đến lúc đó mong Đốc chủ nể mặt tới uống ly rượu mừng.”
Lương Ngộ nhìn về phía Đại đương đầu, gã trai rám nắng cười đến là thẹn thùng, hắn lập tức gật đầu, “Chưa biết có đến hay không, một phần đại lễ là không thiếu được.”
Vì thế mọi người xôn xao chúc mừng Đại đương đầu, không ngờ cái tên xưa nay nói chuyện chẳng biết lựa lời giờ đã trầm ổn, chuyện lớn như thế mà giấu kín không lọt chút gió.
Đằng kia cười đùa, Tần Cửu An cúi người hỏi: “Bây giờ Lưỡng Quảng như rắn mất đầu, triều đình cũng chưa bổ nhiệm người kế, lão tổ tông tính toán để ai điền vào lỗ trống này ạ?”
Lương Ngộ chậm rãi nói: “Tạm thời để Tổng binh Dương Hạc nắm quyền Tổng đốc, đến cuối cùng sẽ phái ai thì vẫn phải nghe ý chỉ Hoàng Thượng.”
Bọn họ chỉ mải nói chiến sự của bọn họ, Nguyệt Hồi còn mong ngóng nhiệm vụ của nàng.
Nàng đi vào, chắp tay chào một loạt chư vị, “Còn ao trai thì sao? Mọi người đừng có quên đấy.
Tôi còn phải thu trân châu về cho các nương nương làm trang sức nữa.”
Cái này không thể quên, tiêu diện loạn đảng là chém giết theo lệnh, thu hoạch ao trai lại là chuyện rất vui.
Đến lúc đó nhìn trân châu chất lên thành núi nhỏ, mọi người vơ lấy một nắm, đem về làm trâm hoa cho nữ nhân trong nhà.
Dù sao mọi việc đều có trình tự, phát triển theo triều hướng tốt đẹp.
Những phiên tử theo đuôi đám cá lọt lưới đêm đó trở về bẩm báo, phát hiện hang ổ của đảng Hồng La ở trại