Thỏa đáng ư, đã hỏi đến câu này, chẳng nhẽ còn có người dám nói không thỏa?
Lương Ngộ biết rõ lợi hại bên trong, biến cố hôm nay đã đẩy Hoàng Đế đến bờ vực sụp đổ, nếu lúc này còn làm trái hắn, mặc kệ ngươi là ai cũng đừng hòng ra khỏi được Càn Thanh Cung.
Cho nên lúc này chỉ còn cách duy nhất là thuận theo, để qua một đêm, có lẽ ngay mai hắn sẽ bớt giận.
Lương Ngộ nói: “Chủ tử quyết định ra sao cũng được, ít nhất giữ lại cho hắn cái đầu ăn cơm, ấy đã là ân điển to lớn nhất.
Cho dù định đoạt thế nào, long thể chủ tử vẫn là quan trong nhất, hôm nay gặp phải quá nhiều chuyện, chủ tử vất vả quá rồi.
Chủ tử cứ nghỉ ngơi, đêm nay lệnh người ngự tiền cẩn thật trực đêm, những việc còn lại cứ giao cho thần là được.”
Có Lương Ngộ, mọi thứ đều sẽ đâu vào đấy, về điểm này thì không có gì phải lo lắng cả.
Hoàng Đế mệt mỏi nói: “Vũ Văn thị không vào lăng tẩm, tìm một vùng núi rừng rồi chôn là được.”
Lương Ngộ vâng, bước đến rút cái gối dựa sau lưng Hoàng Đế ra, dìu hắn nằm xuống.
Hoàng Đế lại không muốn ngủ, dựa lên đệm chăn, sắc lụa vàng sáng làm gương mặt hắn càng thêm tiều tụy, lầm bầm nói nhỏ: “Trẫm không dám nhắm mắt, hễ nhắm lại liền thấy Vũ Văn thị tới tìm trẫm đòi mạng, trước khi chết nàng nguyền rủa trẫm, nói trẫm sẽ chẳng sống lâu nữa…Đại bạn, trẫm sợ, chưa bao giờ sợ đến thế…”
Có đôi khi sống và chết chỉ cách nhau một con đường, lúc trước hắn hôn mê, nếu Lương Ngộ không lên tiếng, nếu thái y không toàn lực cứu trị, có lẽ hắn đã đi theo Tiên Đế rồi.
Khi mơ màng chìm trong ảo cảnh, hồn phách thoát ly thể xác, cảm thấy chẳng có gì đáng phải sợ.
Nhưng khi tỉnh dậy rồi nhớ lại, càng nghĩ mới càng kinh hãi, không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai.
Lương Ngộ bước lên tấm đạp chân nắm tay hắn, “Chủ tử đừng sợ, nàng chọc giận chủ tử là để được chết.
Đúng là chủ tử hay ốm từ nhỏ nhưng mấy năm nay chỉ là gian nan hơn một chút khi vào đông, chờ xuân đến bệnh khí sẽ tiêu tan hết, sao mà ra nông nỗi ấy được!”
Bàn tay Hoàng Đế nắm lại tay hắn thật chặt, “Nhưng năm nay quả thực yếu hơn năm trước, trẫm tự mình biết, ngươi không cần an ủi trẫm làm gì.
Trẫm thọ được bao lâu, không ai nói rõ được.
Có lẽ trẫm phúc mỏng, không thể ngồi lâu trên ngai vị này, đến khi phúc trạch tiêu hao hết rồi, nên xuôi tay đi thôi.” Hắn nói, dừng lại một chút, bỗng nhiên hỏi như mới tỉnh mộng, “Nguyệt Hồi đâu? Sao trẫm không thấy nàng?”
Lương Ngộ nói: “Thần đến vội, chưa kịp sai người báo cho nàng.
Mấy hôm nay dạ dày Đại điện hạ không khỏe, vào đêm lại thường xuyên khóc, nàng không ngơi tay được.”
Hoàng Đế gật đầu, khi Lương Ngộ đã gần như yên lòng, lại nghe thấy hắn nhàn nhạt nói: “Chuyện xử lý Phó Tây Châu, vẫn nên báo cho Nguyệt Hồi một tiếng, trẫm sợ nàng oán trách trẫm.
Nếu nàng có gì muốn nói, trẫm cũng sẽ không chặn lời nàng, bảo nàng cứ đến trước mặt trẫm nói thỏa thích đi.”
Bàn tay đang nắm của Lương Ngộ hơi cứng lại, cuối cùng vẫn rút về, sửa lại chăn cho hắn, nói: “Vâng, lát nữa thần sẽ đến hẻm Dương Phòng một chuyến, nói lại ý của chủ tử cho nàng, tiện thể thăm Đại điện hạ.”
Lúc này Hoàng Đế mới an tâm nhắm mắt, Lương Ngộ ra khỏi noãn các dặn dò Liễu Thuận: “Chọn lấy hai người bát tự nặng đứng gác cho Vạn Tuế Gia.
Mấy ngày nay chịu vất vả một chút, trực đêm chia thành hai ca, phải gác suốt đêm không được chợp mắt, tuần tra trong ngoài điện cho ta.
Chờ vị trong Khâm An Điện được đưa đi sẽ trở về như thường.”
Liễu Thuận cong eo dạ vâng, tiễn hắn ra Cảnh Hòa Môn phía đông.
Nếu nhắc đến vinh sủng của Quý Phi, đúng là đã từng cực thịnh, từ Cảnh Hòa Môn ra, xuyên qua đường lớn Đông Nhất chính là Trường Sinh Hữu Môn.
Một đường đi thẳng không cần rẽ ngoặt vào đâu, Hoàng Đế muốn gặp nàng không cần phải ngồi kiệu như các cung thất khác, tản bộ đến cũng chỉ vài chục trượng.
Đáng tiếc, bây giờ người đã đi nhà đã trống…
Lương Ngộ đi từ cửa cung ra, đứng ở đường hẻm đưa mắt nhìn về phía xa, vốn dĩ canh giờ này đã nên thắp đèn, đêm nay Thừa Càn Cung đã thiếu đi hơi người, nơi nơi tối om.
Cung nhân mất đi chủ tử, cho nên đều bị phân phát hết đến những nơi khác, chỉ chừa lại vài tên trông coi đình viện, cũng không cần phải thắp đèn lồng, đốt hai ngọn đèn dầu cũng đủ qua đêm.
Chờ một thời gian nữa lại có một chủ vị chuyển vào, khi ấy Thừa Càn Cung sẽ lại náo nhiệt, cuối cùng chẳng ai nhớ đến vị chủ cũ từng sống.
Hắn thở dài, quay người đi về hướng bắc, Tăng Kình một tay cầm đèn một tay mở ô, nhẹ giọng nói: “Lão tổ tông, tiểu nhân thấy dường như Vạn Tuế Gia khang khác.”
Tăng Kình là thuộc hạ thân cận của Lương Ngộ, khi nói chuyện sẽ thoải mái hơn Dương Ngu Lỗ một chút.
Lương Ngộ nghe xong trẫm mặc, bắt tay sau lưng cảm khái: “Thời gian trôi thật nhanh, mới chớp mắt mà Hoàng Thượng sắp đã ngự cục tròn ba năm.
Người đời đều nói lòng vua khó dò, chủ tử lớn lên từng ngày, rốt cuộc vẫn là huyết dận Đế Vương, có những tâm tư không phải thứ chúng ta có thể đoán.”
Tăng Kình vâng, nghe ra Chưởng ấn cũng không muốn đàm luận cùng hắn về bệnh tình Hoàng Đế.
Phảng phất như chân tướng bị che lấp sau một tấm lưu ly mỏng, nhẹ nhàng chạm vào là sẽ cuồn cuộn trút ra.
Bọn họ không trở về Tư Lễ Giám, ra khỏi cung từ Thần Vũ Môn, đi thẳng đến hẻm Dương Phòng.
Trước kia hẻm Dương Phòng là một cái ngõ nhỏ bên cạnh Tây Hải Tử, trước kia dùng làm nơi bảo dưỡng tuổi thọ cho các cung nhân đã già, sau đó nơi này bị bỏ không, để Tư trướng đến sống dưỡng thai đợi sinh.
Sau khi Đại điện hạ ra đời, mười mấy cung nhân được đưa tới thay phiên hầu hạ, chuyên dùng để nuôi nấng Đại điện hạ.
Nguyệt Hồi xuất cung cũng không về phủ Đề đốc, hạ trại đóng quân ở hẻm Dương Phòng luôn.
Nàng trời sinh đã thích trẻ con, yêu thương Hoàng tử điện hạ như bảo bối, ngoại trừ lúc nhũ mẫu cho bú ra, hầu hết thời gian đều là nàng ôm vào lòng.
Lương Ngộ cũng tới thăm vài lần, nàng gần như bận đến nỗi không rảnh nhìn đến hắn, hắn chỉ đành nhíu mày mỉm cười, đứng một bên nhìn nàng dỗ dành thay tã cho bé con.
Lần này lại khác, hắn mới vào Linh Tinh Môn đã thấy một bóng người cầm đèn đứng chờ ngoài hẻm.
Nàng mặc áo choàng màu trắng, trông lẻ loi cô quạnh giữa ngày đông, thấy đầu này có người đến thì vội nhanh bước tới đón.
Lương Ngộ vẫy tay, Tăng Kình hiểu ý, khom người lùi về phía sau.
Hắn chậm rãi đi về phía Nguyệt Hồi, cười nói: “Trời còn mưa mà, sao lại đứng ở ngoài?”
Nguyệt Hồi lo lắng sốt ruột, “Muội nghe nói hết chuyện trong cung rồi, lúc chiều đi tìm Tiểu Tứ, cả Đông Xưởng lẫn ngõ Tân Tiên đều không thấy bóng dáng, chẳng biết chạy đi đâu rồi…Ca ca,” Nàng túm tay áo hắn hỏi, “Là huynh thu xếp cho nó tránh khỏi đầu sóng ngọn gió, đúng không?”
Lương Ngộ không đáp, nắm tay nàng đi vào tiểu viện phía sau, đợi ngồi xuống rồi mới nói: “Bây giờ Hoàng Thượng rất tức giận, hận không thể nghiền xương Tiểu Tứ thành tro, ta tìm người thế thân cho nó, lừa gạt được nhất thời, lại chẳng có cách làm Hoàng Thượng bỏ qua chuyện cũ.
Ta sợ Hoàng Thượng sẽ vì cái này mà nảy sinh hiềm khích với chúng ta, ta chỉ muốn để muội biết ca ca đã cố hết sức bảo toàn Tiểu Tứ rồi, nhưng nếu Hoàng Thượng vẫn canh cánh trong lòng, chúng ta chỉ có thể buông tay.”
Nguyệt Hồi nghe xong, rầu rĩ gật đầu, “Muội hiểu, cũng đã tận tình tận nghĩa, nếu Hoàng Thượng không bỏ qua, chúng ta cũng chỉ là trứng chọi đá.” Dừng một chút rồi tiếp, “Muội nghe nói sau khi xử tử Quý Phi, Hoàng Thượng cũng ngã xuống luôn? Bây giờ thế nào rồi?”
“Thiếu chút nữa là có chuyện, cũng may các thái y dùng mọi cách cứu về được, chỉ là ta thấy không tốt, Tư Lễ Giám cũng bắt đầu âm thầm chuẩn bị, không biết khi nào sẽ xảy ra.”
Nguyệt Hồi ngẩn người, “Năm ngoái hắn xuất cung tìm muội đi chơi, bao nhiêu năm vẫn khỏe mạnh, sao vừa quay đi đã thành thế rồi.
Con người tồn tại đúng là công dã tràng, sống hôm nay không biết được ngày mai, nghĩ đến vinh hoa phú quý trong tay, đôi khi lại thấy chẳng có nghĩa lý gì…” Ngồi ngốc một hồi rồi lại hỏi, “Thế hắn có nói với huynh sẽ xử lý Tiểu Tứ thế nào không?”
Lương Ngộ hơi khó mở miệng, trầm ngâm đáp: “Ý Hoàng Thượng là muốn cho Tiểu Tứ vào cung làm việc uế bẩn, chuộc lại tội lỗi.”
Lúc này Nguyệt Hồi càng khóc không ra nước mắt, “Hoàng Thượng hận Tiểu Tứ đến nhường nào cơ chứ, phải thiến nó đi mới chịu nổi hay sao.
Tuổi đã lớn vậy rồi còn tịnh thân, không chừng chỉ có đường chết, chém nó một đao còn chẳng bằng bắt nó phải thiếu một khối, sau này chết đi tổ tiên cũng không nhận mặt.”
Lời này là thật, nếu phạm phải tội lớn phụng chỉ tịnh thân, có thể bước xuống khỏi cái sập gỗ kia hay không thì khó nói.
Lương Ngộ nhìn nàng, “Nếu thực sự đi đến bước này, ta sẽ nghĩ mọi cách giữ tính mạng cho Tiểu Tứ.
Nhưng điều ta lo nhất bây giờ không phải là nó, mà là muội?”
Nguyệt Hồi ngạc nhiên, “Lo cho muội?”
“Hoàng Thượng rất có ý muốn gặp muội, nguyên văn câu nói kia khiến ta kinh hồn táng đảm…Hắn nói ‘trẫm không chặn lời nàng, Nguyệt Hồi cứ nói thỏa thích’.
Hắn đang chờ muội đến cầu tình xin tha với hắn, muội có biết bên trong sâu cạn thế nào không?”
Hai gương mặt nhìn nhau dưới ánh đèn, Nguyệt Hồi trông thấy thâm ý trong ánh mắt hắn, lập tức hiểu ra.
Tất cả mọi thứ như đầu đuôi chạm nhau trong một vòng tròn luẩn quẩn, một vòng lại một vòng, ngươi tính kế ta, ta cũng tính kế ngươi.
Trước kia nàng cảm thấy Hoàng Đế thuần