Điền Viên Cẩm Tú

Vụ làm ăn mới


trước sau

“Nhị cô, ta nhớ năm đó lúc mẹ ta giao ta cho người thì đã đưa cho người mười lượng bạc rồi mà, đó là tiền bán ruộng của mẹ ta đấy. Mẹ ta có nói, số bạc đó đủ để ta ở Hà gia đến năm mười lăm tuổi rồi.” Cao Lão Thực nói.

Không phải vì bất đắc dĩ thì Cao Lão Thực cũng không nói chuyện này ra. Nhưng ông biết nhà họ chẳng lấy đâu ra bạc nữa mà đưa cho mấy người Hà lão bà, thế nên ông đành2nói.

Mọi người nghe xong, lại bàn tán sôi nổi.

Chuyện đã đến nước này, Hà lão bà không thể nói gì thêm, cuối cùng vẫn phải đồng ý.

Sau đó, nhà Trần thúc lấy lại được đồ cưới của Đào Hoa, nhưng tới chuyện hai mươi lăm lượng bạc, Hà lão bà sống chết cũng không chịu lấy ra.

Hà thôn trưởng tức giận mắng Hà lão bà. Hà lão gia cũng làm bộ trách móc mấy câu. Nhưng Hà lão bà không chút dao động, khóc lóc om sòm, phát huy sự chanh chua đến8tận cùng, khiến thôn trưởng tức không thở được.

Nhà Trần thúc thấy vậy thì biết không lấy được bạc rồi, nên nói với mấy người Cao Lão Thực, không cần số bạc này nữa, coi như là của đi thay người đi.

Hà thốn trưởng đang đau đầu không biết xử lý chuyện này thế nào, lúc này thấy nhà Trần thúc chịu nhường bước thì thở phào một hơi, khen mấy người Trần thúc và Cao Lão Thực rộng lượng.

Người xung quanh đều rối rít đồng ý.

Lấy được đồ cưới của Đào Hoa6tỷ từ nhà họ Hà về xong, đám Tử La lại về nhà Hà Ngũ Nương.

Vì Đào Hoa vẫn chưa thể di chuyển nên nàng vẫn phải ở nhà Hà Ngũ Nương, chờ thêm mấy ngày nữa. Đào Hoa khá hơn một chút, Trần thúc sẽ quay lại đón nàng về thôn Hòe Hoa.

Sau năm ngày, nhà Trần thúc đón cả mấy người Đào Hoa về nhà.

Vợ chồng Cao Lão Thực và Cao Đại Sơn (giờ họ đều đã đổi lại họ Cao) ở nhà Trần thẩm cực kỳ chăm chỉ, có việc3gì là tranh làm hết. Cao Lão Thực và Cao Đại Sơn thỉnh thoảng còn lên trấn trên làm công nữa.

Chạng vạng, Tử La và Tiểu Lục chơi ở cửa thôn đi về. Mới đi được nửa đường, Tử La đã thấy Cao Đại Sơn trở về từ trấn trên.

“Đại Sơn ca, hôm nay huynh lại lên trấn trên làm công hả?” Tử La gọi.

“Đúng vậy. À La, muội và Tiểu Lục về nhà sao? Chúng ta mau về nhà thôi, không lát nữa mấy đứa Tử Thụ lại đi tìm các muội5đấy.” Cao Đại Sơn cười nói.

Sau một thời gian tiếp xúc, Cao Đại Sơn thật sự rất thích mấy huynh muội Tử La, cũng vô cùng cảm kích vì hơn một tháng trước đã không chút do dự cho hắn mượn hơn hai mươi lượng bạc. Bây giờ, Đào Hoa không sao chính là vì có sự giúp đỡ của họ.

“Được, chúng ta về thôi.” Tử La nói.

Đi được nửa đường, Tử La thấy Cao Đại Sơn cứ cau mày nên hỏi: “Đại Sơn ca, huynh không vui à?”

“Sao A La lại biết Đại Sơn ca không vui?” Cao Đại Sơn phục hồi tinh thần lại, buồn cười hỏi.

“Bởi vì nãy giờ huynh đều cau mày đó.” Tiểu Lục cướp lời.

Cao Đại Sơn không ngờ Tử La và Tiểu Lục lại nhạy cảm, quan sát tỉ mỉ như vậy. Thế là, hắn nói chuyện trong lòng ra.

“Vì hôm nay Đại Sơn ca lên trấn trên không tìm được việc. Bây giờ đã tháng Mười hai rồi, càng ngày càng có nhiều người rảnh rỗi nên cũng có nhiều người lên trấn trên tìm việc ngắn hạn hơn. Không những thế mấy ông chủ thấy nhiều người làm lại bắt đầu ép giá. Hai mươi ngày nữa là sang năm mới rồi, Đại Sơn ca của mấy đứa còn chưa kiếm được bạc để dùng Tết đây. Vả lại, qua Tết là cháu của mấy đứa cũng ra đời rồi, Đại Sơn ca vẫn chưa kiếm được tiền để nuôi nó nữa.” Cao Đại Sơn nói đến đây không khỏi thở dài.

“Đại Sơn ca, có phải huynh rất muốn kiếm tiền không? À La có một cách có thể kiếm tiền, hơn nữa còn tốt hơn việc làm công ở trấn trên nữa, huynh có muốn hợp tác với A La không?” Tử La nói.

“A La có cách gì vậy? Nói cho Đại Sơn ca nghe đi!” Cao Đại Sơn biết Tử La lúc nào cũng tinh quái, nhưng cũng muốn nghe ý kiến của nàng một chút.

Thế là Tử La nói cách kiếm tiền nàng nghĩ mấy ngày qua cho Cao Đại Sơn. Qua một thời gian quan sát, Tử La khá thích cách đối nhân xử thế của người này.

Gần hai tháng qua, Cao Đại Sơn liều mạng kiếm tiền thế nào, đám Tử La biết hết, các nàng cũng biết cả áp lực mà hắn phải chịu đựng nữa. Nàng đã sớm có ý muốn giúp hắn rồi.

Đúng lúc, dạo này Tử La và Tiểu Lục hay đi chơi ném tuyết với đám trẻ trong thôn, có một tiểu cô nương rất thích cái cài hoa trên đầu Tử La. Sau khi về nhà, tiểu cô nương đó nhõng nhẽo cha mẹ mua cho mình một cái giống y đúc, nhưng cái cài hoa này là Lưu Hoành mua ở huyện về cho Tử La, lên trấn trên cũng không có. Vậy nên cha mẹ của tiểu cô nương kia đình sang nhà Tử La nhờ mua giúp một cái.

Tử La vốn không thích mấy loại cài hoa này nên rất hào phóng tặng cho một cái. Người ta cũng xấu hổ không dám nhận không, nên đưa cho Tử La sáu văn tiền.

Sau đó, Tử La mới biết cài hoa ở trấn trên nhìn đơn điệu hơn ở huyện nhiều, giống như cái mà Lưu Hoành mua cho Tử La vậy, tìm cả trấn trên cũng không thấy.

Hơn nữa, mua cài hoa ở trấn trên còn đắt hơn ở huyện.
Ví dụ như một cái cài hoa rất bình thường, trấn trên bán năm văn văn tiền một cái, nhưng Tử La đã hỏi Lưu Hoành rồi, cái mà hắn mua cho nàng ở trấn trên, dù tinh xảo hơn nhiều nhưng chỉ bốn văn một cái thổi.

Tử La nghĩ đây là cơ hội làm ăn rất tốt. Nếu các nàng đến huyện nhập cái hoa về bán nhất định sẽ bán rất chạy. Tuy vụ làm ăn này hơi nhỏ, nhưng cũng sẽ kiếm được chút bạc.

Nhưng khổ nỗi, chẳng ai đến trấn trên bày quầy bán cái hoa với Tử La cả. Tử Thụ và Tử Hiên phải đi học. Tử Vi, Tử Đào lại là nữ hài tử, mấy đứa trẻ bày quầy bán hàng ở trấn trên quả thực không an toàn cho lắm. Vì vậy, Tử La vẫn chưa bao giờ nhắc đến chuyện này với đám Tử Thụ cả.

Bây giờ, Tử La thấy Cao Đại Sơn không tìm được việc ở trấn trên nền định hợp tác với hắn.

Nếu có Cao Đại Sơn đi bày sạp với nàng, mấy vấn đề nàng lo lắng trước đó sẽ không còn gì nữa rồi.

Tử La nghĩ như vậy không chỉ nàng kiếm được tiền mà còn có thể giúp mấy người Cao Đại Sơn, vậy sao lại không làm?

Ngoài việc bán hoa cài đầu, Tử La còn nghĩ tới một vụ làm ăn nữa, đó chính là bán cầu đối.

Bây giờ đã là tháng Chạp rồi, chẳng mấy chốc sẽ sang năm mới. Tử La nghĩ các nàng viết một ít câu đối mang lên trấn trên nhất định sẽ bán rất nhanh.

Tử La phát hiện, ở đây không có ai bán cầu đổi trên đường cả, vì có rất ít người đọc sách chịu đi bán đồ, hơn nữa họ còn coi thường mấy đồng tiền đó nên trên đường mới không có ai bán cầu đối cả.

Mọi người muốn có câu đối thường phải tìm những người biết chữ trong thôn hoặc thôn khác nhờ viết giúp, chuyện này rất bất tiện nhưng không làm gì khác được.

Tử La nghĩ, nếu các nàng bán cầu đối thì tạm thời sẽ là chỗ bán duy nhất. Vả lại Tử La dựa vào kinh nghiệm ở hiện đại cũng biết đạo lý ít lãi bán nhanh. Một số thứ tầm thường, mọi người đều thấy chúng không kiếm ra tiền, nhưng một số người lại đi ngược lại với ý kiến đó, không ngờ lại kiếm ra tiền thật.

Tử La cẩn thận nói hai cách này cho Cao Đại Sơn. Hắn càng nghe, hai mắt càng sáng, nhưng nghĩ đến chuyện nhà mình chỉ có nửa lượng bạc lại có chút nhụt chí.

“Đại Sơn ca, huynh nghĩ hai cách này của A La thế nào? Có muốn hợp tác với muội không?” Tử La hỏi.

“Đại Sơn ca thấy A La nói rất có lý, buôn bán hai cái này chắc sẽ kiếm được rất nhiều tiền nhưng vấn đề là Đại Sơn ca không có vốn.” Cao Đại Sơn khổ não nói.

“Quá đơn giản, bọn muội sẽ bỏ tiền vốn trước, đến lúc chúng ta kiếm được tiền, trừ vốn đi rồi chia là được rồi.” Tử La nói.

“Vậy sao được. Chúng ta đâu phải làm ăn không vốn, nếu không kiếm được tiền thì chẳng phải sẽ thiệt mấy đứa sao. Như vậy không ổn. Không ổn.”

“Đại Sơn ca, không có gì là không ổn cả. Huynh nghĩ đi, nếu không có huynh, như vậy bọn muội cũng đâu thể làm một mình được đúng không? Như vậy thì chẳng kiếm được đồng nào hết. Cho nên muốn làm vụ này nhất định phải có mặt của huynh. Đại Sơn ca, không phải huynh không muốn giúp A La chứ?” Tử La nói.

“Đương nhiên không phải. À La có việc cần sao Đại Sơn ca ta lại không giúp được. Nhưng hợp tác như vậy, ta thấy không được công bằng với mấy đứa lắm.” Cao Đại Sơn vội vàng giải thích.

“Vậy được rồi, huynh tham gia không chỉ giúp được muội mà còn có thể kiếm tiền, như vậy không phải là vẹn cả đôi đường ư? Sao chúng ta lại không làm? Nếu huynh vẫn cảm thấy bọn muội bị thiệt thì lúc chia tiền, huynh chia cho A La nhiều hơn là được.”

Cao Đại Sơn nghe Tử La nói vậy thì quyết tâm: “Được, ta hợp tác với A La. Nhưng chuyện này chúng ta phải bàn bạc với Tử Thụ và mấy người trong nhà ta, nếu họ đồng ý chúng ta mới được làm.”

“Được, vậy chúng ta về tìm mọi người nói chuyện.” Tử La nói.

Cao Đại Sơn cũng rất muốn được làm hai vụ này, vì vậy hắn không hề dông dài, lập tức về nhà cùng đám Tử La.

Hắn còn nóng lòng được làm vụ làm ăn này hơn đám Tử La nhiều.

Đi qua nhà Trần thẩm, nhà họ mới làm xong cơm tối, vì vậy Tử La và Cao Đại Sơn quyết định sẽ về nhà mình ăn cơm trước, lát nữa Cao Đại Sơn sẽ sang nhà Tử La, bàn bạc cẩn thận lại chuyện hợp tác.

Tử La về nhà thì lập tức nói chuyện này với đám Tử Thụ. Mấy người biết nếu có Cao Đại Sơn gia nhập, chuyện này đúng là có thể thực hiện.

Các nàng vừa ăn cơm tối xong, Cao Đại Sơn đã đưa Trần thúc, Trần thẩm và hai huynh đệ Thiết Đản, Thiết Trụ đến. Có thể thấy, nhà Trần thẩm cũng rất xem trọng vấn đề này.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện