“Cơ bản thì Đại Sơn đã nói với chúng ta rồi, chúng ta thấy đây là một ý kiến rất hay nên đều ủng hộ Đại Sơn làm. Không biết ý các cháu thế nào?” Đợi tất cả mọi người ngồi xuống, Trần thúc đi thẳng vào vấn đề.
“A La đã nói chuyện này với bọn cháu rồi. Nếu chỉ có tỷ muội2A La đi làm, cháu thật sự không yên tâm lắm, nhưng có Đại Sơn ca ở đây thì quá tốt rồi.” Tử Thụ nói.
Tiếp đó, đám Tử La và nhà Trần thúc bắt đầu bàn bạc những bước cụ thể của vụ làm ăn này.
Sau khi thương lượng, mọi chuyện đã được quyết định rõ ràng.
“Cứ như vậy đi. Dung Phong đại8ca ở cùng trường với chúng cháu, lần nào được nghỉ phép cũng phải về huyện, hay mời cháu và Tử Hiên vào huyện thành chơi lắm. Mai cháu sẽ đi hỏi huynh ấy xem lần này đi huyện có thể cho cháu theo không. Nếu được chúng cháu sẽ đưa tỷ muội A La đi nhập hàng, tiện thể mua ít giấy6viết câu đối về. Cháu nghe mọi người bảo giá giấy ở huyện thành cũng rẻ hơn ở trấn trên nữa. Trần thúc, Đại Sơn ca, hai người thấy thế nào?” Tử Thụ nói.
“Tử Thụ, ta không đi theo có được không?”
“Được chứ, chỉ là đi nhập ít hoa cài đầu về thôi mà, mấy huynh muội chúng ta đi là được rồi.3Lúc đó chúng ta tiện đường sẽ đi thăm Lưu đại ca một chút.” Tử Thụ nói.
“Đúng vậy. Huynh muội bọn muội đi là được, không cần phiền đến Đại Sơn ca đầu. Nhưng nếu Trần thúc và Đại Sơn ca muốn đến thị trấn thăm thú một chút thì cũng có thể đi theo bọn muội Muội nghe Lưu đại ca nói5trong huyện có rất nhiều thứ hay, có rất nhiều đồ mà trấn trên không có. Đến lúc đó, mọi người có thể mua ít đồ Tt về.” Tử La nói.
“Giỏi lắm A La, ta thấy muội muốn buôn bán là giả, muốn đến huyện chơi mới là thật phải không?” Tử Đào cố ý trêu Tử La.
“He he, Nhị tỷ, tỷ nói đúng quá, là muội muốn đến huyện thành chơi trước rồi mới nghĩ đến việc buôn bán này.” Tử La dõng dạc.
“Đại ca, Đại tỷ, hai người thấy chưa, tiểu hồ ly lộ đuôi rồi này.” Tử Đào tố cáo.
“Chẳng lẽ Nhị tỷ không muốn đến thị trấn chơi? Vậy lúc đó muội và mọi người đi, tỷ ở nhà nhé.”
“A La!” Tử Đào thấy mọi người đều đang dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn mình và Tử La thì không khỏi ngượng ngùng, làm bộ hung dữ mắng Tử La một tiếng.
“Được rồi, Tử Đào, muội biết không nói lại Tử La rồi sao cứ thích bị hành hạ thế?” Tử Hiên lại chém thêm một dao.
Tử Đào: “...”
Mọi người đều phá lên cười.
“Nếu Thụ ca nhi và A La có thể tự đi nhập hoa cài đầu và giấy về thì chúng ta không đi cũng được. Dù gì dạo này ở nhà cũng có chút việc phải làm.” Trần thúc nói.
“Được, đến lúc bọn cháu nhập được hàng về sẽ đến bàn bạc chuyện bày sạp bán đồ với mọi người.” Tử Thụ nói.
Tiếp đó, hai nhà bắt đầu bàn đến vấn đề phân chia lợi nhuận lần này.
Tử La vốn định trừ tiền vốn, rồi chia năm - năm với Cao Đại Sơn. Nhưng hắn lại thấy không ổn lắm. Hắn nghĩ mình chỉ giúp mọi người bày sạp bán thôi, đám A La chỉ cần trả hắn chút tiền công là được.
Nhưng Tử La nói, mọi người đã bàn chuyện hợp tác xong, cho nên không chỉ trả mỗi tiền công cho Cao Đại Sơn được.
Cao Đại Sơn suy nghĩ một lát, thấy rằng, tuy khả năng kiếm tiền trong vụ này rất lớn, nhưng chưa chắc đã kiếm được nhiều. Ngộ nhỡ chỉ buôn bán bình thường, đám Tử La lại phải bỏ thêm tiền túi ra để trả công cho hắn cũng không được. Lúc này hắn mới đồng ý với ý kiến của Tử La, nhưng kiên quyết chỉ lấy bốn phần lợi nhuận mà thôi.
Cuối cùng cũng đến ngày Tử Thụ, Tử Hiên được nghỉ phép.
Sáng sớm hôm đi huyện, huynh muội Tử La đều dậy từ rất sớm.
Chẳng còn cách nào cả, mọi người đều chưa được đến thị trấn bao giờ, bây giờ được đi thì đương nhiên là háo hức rồi.
Điều khiến các đám Tử La háo hức còn là lần làm ăn này, Tử Thụ và Tử Vi quyết định số tiền kiếm được sẽ để cho mấy tỷ muội Tử La và Tiểu Lục tiêu vặt, không cần cho vào tiền chung của cả nhà. như vậy cũng khó trách đám Tử La lại sung sướng đến vậy.
Đi đường, Tử Thụ đánh xe trâu ngồi cạnh Tử Hiên ở phía trước, đám Tử La ở sau cười cười nói nói, hị hị ha ha vui vẻ thì không khỏi cảm thấy buồn cười.
Tử Hiến nói đùa với Tử Thụ: “Thông cảm, hôm nay Đại tỷ và đám A La đều đi kiếm tiền, chúng ta chỉ là cu li thôi.”
“Đại ca, Nhị ca, nếu hai người muốn kiếm tiền thì có thể giúp bạn muội viết câu đối mà. Đến lúc đó, muội sẽ trả công cho hai huynh.” Tử La nghe thấy Tử Thụ và Tử Hiên nói chuyện với nhau liền trêu chọc hai người.
Cười nói một hồi, chẳng mấy chốc các nàng đã đến trấn trên. Mấy huynh muội phải tụ họp với Dung Phong trước, rồi mới ngồi xe ngựa của hắn đi huyện..
Mấy hôm trước, Tử Thụ và Tử Hiên nói chuyện đến huyện với Dung Phong, hắn đồng ý cực kỳ thoải mái. Hắn còn nói lúc đó nhất định phải đưa tỷ muội Tử La theo, lâu rồi hắn chưa được gặp các nàng.
Xe trâu của mấy huynh muội vừa đến nhà Dung Phong đã có mấy gã sai vặt ở cửa đón chào, cất xe trâu giúp mọi người rồi nói Dung Phong sẽ ra ngay.
Trước đây mấy huynh muội đã đến nhà của Dung Phong ở trấn trên nên đều biết tên sai vặt
giữ cửa này. Vậy nên, Tử Thụ và Tử Hiên cũng không nói nhiều, giao xe cho gã sai vặt.
Gã sai vặt vừa mang xe đi, Dung Phong đã xuất hiện.
Sau khi trò chuyện một lúc, mọi người đều ngồi lên xe ngựa.
Lần này Dung Phong chuẩn bị hai chiếc xe, một xe để mấy tỷ muội Tử La và Tiểu Lục ngồi, Tử Thụ và Tử Hiên thì ngồi cùng Dung Phong ở xe thứ hai.
Tỷ muội Tử La phát hiện xe ngựa nhà Dung Phong sang trọng hơn cả nhà Lưu chưởng quỹ. Trong xe không chỉ có chăn bông, đệm ấm mà còn có cả điểm tâm, nước trà, cho nên hành trình đến huyện hơn hai tiếng đồng hồ cũng không khiến các nàng cảm thấy gian nan lắm.
Cuối cùng cũng đến huyện thành.
Đám Tử La cực kỳ phấn khích, vừa thấy cổng thành đã kéo màn xe, háo hức nhìn ngắm cảnh vật xung quanh.
Tuy ở hiện đại Tử La đã từng trông thấy rất nhiều thành phố lớn, cũng được chứng kiến cảnh tượng phồn hoa đông đúc bên trong, nhưng đây lại là lần đầu tiên được chứng kiến một thị trấn lớn ở thời cổ đại. Vậy sao Tử La không hưng phấn cho được.
Đường ở huyện thành phải lớn gấp đôi trấn Cổ Thủy, cửa hàng hai bên đường nhiều hơn, người bán hàng rong nhiều hơn, người đi dạo phố cũng nhiều hơn.
Huynh muội Tử La bây giờ giống như Lưu ma ma” lần đầu bước vào Đại Quan Viên vậy, cái gì cũng mới mẻ, chỉ hận hai mắt không đủ để nhìn ngắm.
* Lưu ma ma: Một nhân vật thời vua Càn Long (Trung Quốc).
Tử Đào hoạt bát chốc chốc lại chỉ vào mấy hàng quán bên đường xì xào nói chuyện với đám Tử La.
Cuối cùng, xe ngựa dừng lại ở trước một ngôi nhà lớn.
“Tử Vi muội muội, Tử Đào muội muội, cả A La và Tiểu Lục nữa, mọi người thấy thị trấn náo nhiệt không?” Dung Phong xuống xe ngựa cùng Tử Thụ, Tử Hiên, đi tới cười hỏi đám Tử La.
“Dạ có.” Tử La, Tử Đào và Tiểu Lục đồng thanh nói.
Tử Vi cũng gật đầu.
“Dung đại ca nói rồi, thị trấn rất náo nhiệt, bảo mọi người đến thăm thú từ lâu rồi mà. Nhưng thôi, bây giờ đến cũng không muộn. Lát nữa, ta sẽ bảo Tiểu Vũ đưa mọi người đi dạo chơi trong huyện thành, Dung đại ca có chút việc không đi với mọi người được.”
“À, chuyện mọi người muốn mua hoa cài đầu ta cũng dặn Tiểu Vũ rồi. Lát nữa hắn sẽ đưa mọi người đến cửa hàng, sau đó đến cả chỗ mua giấy, bút nữa. Mọi người cứ dạo chơi thoải mái ở đây, lát nữa thì đến tửu lâu nếm thử cơm nước ở huyện thành xem thế nào. Đến tối, mấy đứa lại về đây, ta sẽ mở tiệc chiêu đãi. Mai chúng ta mới về trấn trên.” Dung Phong tinh tế sắp xếp lịch trình cho mấy huynh muội.
Sau đó, Dung Phong lại dặn dò gã sai vặt Tiểu Vũ, rồi mới yên tâm tạm biệt đám Tử La đi làm chuyện của mình.
Gã sai vặt biết giao tình giữa mấy huynh muội Tử La và Dung Phong không tầm thường, cho nên dù Dung Phong đi rồi, hắn vẫn cực kỳ nhiệt tình với các nàng. Hắn ngồi phía trước xe ngựa cạnh phu xe, thỉnh thoảng lại quay đầu giới thiệu những nơi thú vị, xinh đẹp trong huyện thành.
Đám Tử La quyết định sẽ xử lý mọi việc trong buổi sáng này, buổi chiều mới đi chơi.
Trước tiên, các nàng cho xe chạy đến cửa hàng trang sức mà Dung Phong bảo, cũng chính là cửa hàng của hắn để mua hoa cài đầu.
Sau khi hắn biết mấy huynh muội định lên thị trấn nhập cái hoa về bán thì khen ngợi các nàng tinh mắt, cũng nói
mấy thứ nhỏ nhắn này rất dễ bán, nếu làm tốt có khi còn kiếm được bằng buôn bán hàng lớn ấy chứ. Vì vậy hắn rất tán thành ý kiến của đám Tử La.
Không chỉ như vậy, Dung Phong còn nói trong huyện có một cửa hàng đồ trang sức của hắn, chuyên môn sản xuất ra những món đồ nhỏ xinh, bình dân như vậy. Hắn cực kỳ thoải mái nói với đám Tử La là nếu muốn nhập hàng thì đến cửa hàng của hắn, hắn sẽ tính giá thấp nhất cho các nàng.
Huynh muội Tử La xuống xe ngựa rồi cùng Tiểu Vũ đi vào cửa hàng, một tiểu nhị nhiệt tình chạy ra chào đón.
Tiểu nhị kia rõ ràng có biết Tiểu Vũ. Sau khi Tiểu Vũ nói gì đó với tiểu nhị thì hắn lập tức mời chưởng quỹ ra.
“Thì ra là khách quý của thiếu gia tới. Lão phu không thể tiếp đón từ xa, mời mấy vị vào trong. Tiểu Cố, mau mang tất cả các kiểu dáng hoa cài đầu trong tiệm đến nha gian.” Chưởng quỹ vừa nhìn thấy đám Tử La thì vội vàng chào đón.
Mấy huynh muội có cảm giác vừa mừng vừa sợ. Các nàng biết vừa rồi nhất định là Tiểu Vũ truyền lợi của Dung Phong cho mấy người chưởng quỹ, thì họ mới nhiệt tình với bọn họ như thế.
Các nàng luôn miệng nói không dám nhận.
Tiếp đó, mấy người được chưởng quỹ mời đến nhã gian phía sau.
Mấy huynh muội vừa ngồi xuống thì đã có tiểu nhị bưng trà và các loại điểm tâm tinh xảo đến.
Chỉ chốc lát, mấy tiểu nhị đã bưng rất nhiều loại hoa cài đầu đến cho các nàng xem.