Hắn sợ khó khăn lắm mới có người bằng lòng mua cửa hàng, việc đến nước này còn thất bại nên lập tức
giải thích: “Không giấu gì mọi người, ta rất cảm kích vì mọi người có thể mua cả vợ chồng Chương thức.
Nếu ta có tâm thì phải giảm2giá cho mọi người một chút, nhưng trong nhà bây giờ không dư nhiều tiền, bạc này ta phải mang về quê mua ruộng nữa, lệ phí đi đường cũng...” Dương Chí càng nói càng nhỏ.
Tòa nhà này của Dương Chí phải rộng đến năm, sáu trăm mét vuông. Nếu8mua một tòa nhà rộng như vậy ở trấn trên cũng mất tầm một trăm năm mươi lượng, mà Dương Chí còn bắt huynh muội Tử La phải mua cả vợ chồng Chương thức nên mới cắn răng giảm mười lượng bạc cho huynh muội họ.
“Dương công tử, giá cả6của tòa nhà lớn như vậy ở trên trấn, mấy huynh muội chúng ta cũng đã hỏi rồi, đúng là khoảng một trăm năm mươi lượng bạc thật. Huynh muội chúng ta rất vừa lòng với tòa nhà này, nên đồng ý trả một trăm năm mươi lượng bạc.” Tử3Thự hiểu rõ làm người phải phục hậu, hơn nữa mấy huynh muội cậu cũng không thiếu mười lượng bạc này, mà nó lại vô cùng có ý nghĩa đối với nhà Dương Chí nên Tử Thụ quyết định từ chối ưu đãi của hắn.
Mới đầu Dương Chí còn tưởng5mình nghe nhầm, sau khi hắn xác định lại thì càng thêm khách khí với huynh muội Tử La, còn thêm vài phần cảm kích.
Đạo lý có qua có lại mọi người đều hiểu, vậy nên Dương Chí khăng khăng dùng giá một trăm bốn mươi lăm lượng bạc để bán tòa nhà này cho huynh muội Tử La. Còn năm lượng bạc kia Dương Chí nhất quyết không nhận.
Cuối cùng, huynh muội Tử La dùng một trăm bốn mươi lăm lượng bạc mua tòa nhà này. Sau khi huynh muội họ và Dương Chí điểm chỉ xong khế nhà, thì lại lên nha mốn làm khế ước đỏ. Sau khi xong xuôi hết thủ tục, Dương Chí nói với huynh muội Tử La sẽ mau chóng dọn ra khỏi tòa nhà này, xin huynh muội họ để cho hắn thêm một ngày thu dọn.
Tử La thấy cách ngày Tử Thụ, Tử Hiên khai giảng còn khoảng mười ngày nữa. Nếu huynh muội họ tranh thủ thời gian, chắc là vẫn có thể mở cửa hàng trước khi khai giảng. Huống hồ, nhà Dương Chỉ muốn dọn đi cũng cần thời gian, thế nên huynh muội Tử La không có gì dị nghị.
Sau khi huynh muội Tử La và Lưu chưởng quỹ quay trở lại Lưu Hương Lầu, thời gian vẫn còn rất sớm. Lưu chưởng quỹ muốn giữ họ ở lại ăn cơm chiều rồi mới về, nhưng nhà Tử La sắp mở cửa hàng nên rất vội. Nhà các nàng còn rất nhiều thứ phải bàn bạc lại nên đành từ chối ý tốt của Lưu chưởng quỹ. Hẹn ngày mốt tới nhận nhà sẽ lại tới Lưu Hương Lầu.
Lưu chưởng quỹ cũng biết lúc này huynh muội họ không có thời gian rảnh, ra vẻ thấu hiểu, nói với huynh muội họ lần sau đến Lưu Hương Lầu cũng được.
Huynh muội Tử La về đến cửa thôn chưa được bao lâu thì thấy Thiết Trụ đang chạy như điên. Ngay cả huynh muội Tử La đang đứng trước mặt cũng không thấy.
Ngay lúc Thiết Trụ chuẩn bị chạy vụt qua chỗ họ, Tử Hiên hét lớn: “Thiết Trụ, chạy đi đâu thế?”
“Tử Hiên, là mọi người à? Ta đang đi tìm Vương bà bà về đỡ đẻ cho Đại tỷ. Mẹ ta nói Đại tỷ sắp sinh rồi!” Thiết Trụ thấy Tử Hiên gọi mình, lúc này mới để ý đến huynh muội họ. Cậu sốt ruột đáp lời rồi định chạy tiếp sang nhà Vương bà bà – bà mụ duy nhất trong thôn.
“Thiết Trụ, lấy xe trâu nhà chúng ta mà đi! Từ đây sang nhà Vương bà bà còn xa lắm. Mà Vương bà bà cũng không chạy nổi đầu, chúng ta đánh xe trâu đi đi.” Tử Thụ đúng lúc ngắn Thiết Trụ chạy tiếp.
Thiết Trụ nghe cũng có lý liền đồng ý với đề nghị của Tử Thụ.
Sau đó, mấy huynh muội Tử La xuống xe để Tử Thụ và Thiết Trụ đánh xe sang nhà Vương bà bà.
Huynh muội Tử La đi sang nhà Trần thẩm, thấy một mình Trần thẩm đang luống cuống tay chân một mình. Hoá ra mấy người Trần thúc ra ngoài làm việc hết rồi, chẳng có ai ở nhà, chỉ có một mình Trần thẩm xoay sở thôi.
Tỷ muội Tử La vội chạy tới giúp Trần thẩm đun nước để Trần thẩm vào chăm sóc Đào Hoa tỷ.
Chốc lát sau, Tử Thụ và Thiết Trụ đưa Vương bà bà tới.
Vương bà bà vào nhà được một lúc thì Trần thúc và vợ chồng Cao Lão Thực, cả Cao Đại Sơn cũng biết tin chạy về.
“Đào Hoa thế nào rồi?” Cao Đại Sơn vừa vào nhà đã sốt ruột hỏi thăm tình hình của Đào Hoa.
“Vẫn còn ở trong phòng.” Hai mắt Thiết Trụ hồng hồng. Từ nhỏ tới giờ cậu chưa gặp chuyện như vậy bao giờ nên hôm nay bị doạ sợ.
Cũng may, một lúc sau, trong phòng có tiếng trẻ con khóc vọng ra. Lúc này mọi người mới bình tâm lại.
Đào Hoa sinh ra một bé con béo múp, huynh muội Tử La chúc mừng Cao Đại Sơn và vợ chồng Trần thẩm xong mới về nhà.
Lúc về đến nhà thì trời đã sẩm tối.
Nhà Tử La ăn cơm chiều xong cũng đã muộn, nhưng huynh muội bọn họ vẫn muốn mở cuộc họp gia đình, bàn chuyện mở cửa hàng.
Qua một quá trình thương lượng, cuối cùng mọi người quyết định sử dụng ý tưởng của Tử La, mở một cửa hàng Malatang*
* Malatang: món canh thập cẩm của Tứ Xuyên. Món lẩu cay Tứ Xuyên cũng là món tiếp thu ưu điểm của Malatang mà ra.
Cái từ Malatang này cũng do Tử La phổ cập cho cả nhà. Nàng nói rằng đây là món mà những người ở chỗ thần tiến gia gia ăn.
Mấy huynh muội Tử Thụ nghe cách làm Malatang xong cũng cảm thấy món ăn này rất mới lạ, chắc chắn sau khi mở cửa hàng sẽ rất đông khách. Vậy nên cả
nhà quyết định ngày mai làm thử món này xem ăn có ngon không rồi mới quyết định.
Tuy rằng Tử Thụ, Tử Vi chưa từng ăn Malatang, nhưng vẫn vô cùng tin tưởng món ăn này. Dù sao thì tỷ muội họ luôn cho rằng ở chỗ thần tiên gia gia không có món nào khó ăn cả. Hơn nữa mấy món bánh kem hay bỏng gạo lúc trước Tử La học ở chỗ thần tiên gia gia cũng rất ngon.
Sau khi giải quyết vấn đề mở cửa hàng gì, huynh muội Tử La đều vui vẻ. Nhưng qua cơn hạnh phúc, Tử Thụ vẫn cẩn thận dặn dò mọi người: “Nếu có người hỏi cách làm Malatang chúng ta nghĩ ra như thế nào, mấy đứa nhất định phải nói đây là một món ăn mới chúng ta tìm thấy trong một quyển sách cổ. Còn phải nói là quyển sách này bị Tử La với Tiểu Lục nghịch làm mất rồi. Nhớ kỹ, không được để lộ chuyện A La mơ thấy thần tiên gia gia.”
Tử Thu liên tục dặn dò mọi người xong, thấy tất cả đều trịnh trọng hứa không nói ra ngoài, lúc này cậu mới yên lòng.
Tử La cảm động vì sự nuông chiều của cả nhà dành cho mình. Cho tới tận bây giờ, Tử Thụ, Tử Vi vẫn luôn cẩn thận, coi chuyện nàng mơ thấy thần tiên gia gia là một bí mật quan trọng cần cất giữ.
Ngày hôm sau, dưới sự chỉ đạo của Tử La, tỷ muội Tử La làm một ít Malatang ăn thử. Cả Tử Thụ và Tử Vi đều vô cùng hài lòng sau khi ăn, vậy nên mấy huynh muội quyết định sẽ mở cửa hàng Malatang.
Vì huynh muội Tử La phải đến dự lễ tắm ba ngày của con trai Đào Hoa tỷ nên đành phải dời ngày nhận nhà muộn thêm một hôm. Đương nhiên là Tử Thụ có ngồi xe trâu lên trấn trên nói với Dương Chí.
Hôm nay là ngày huynh muội Tử La chính thức tiếp nhận tòa nhà của Dương Chí.
Huynh muội họ xem xét tòa nhà này cẩn thận, từ hai căn nhà sau đến gian lớn dùng làm cửa hàng ở đằng trước, Dương Chí đều lau dọn sạch sẽ cho huynh muội Tử La. Hiện tại, tòa nhà này hoàn toàn trống không, chỉ đợi huynh muội Tử La trang hoàng xong rồi dọn vào ở.
Hai căn nhà phía sau huynh muội họ cũng không vội trang trí. Nhưng cửa hàng phía trước phải mau chóng dọn cho xong. Huynh muội Tử La mong rằng sẽ mở cửa hàng trước khi Tử Thụ, Tử Hiên nhập học.
Tử La nhìn ngắm gian cửa hàng này thật cẩn thận. Sau đó kéo Đại ca Đại tỷ ra bàn bạc xem nên trang trí như thế nào.
Cuối cùng, Từ Thụ lấy giấy bút ra vẽ lại theo miêu tả của mọi người.
Huynh muội Tử La ở lại cửa hàng cả ngày, cuối cùng cũng vẽ xong bản thiết kế sơ bộ của cửa hàng. Đương nhiên là Tử La ra nhiều ý kiến nhất.
Buổi tối, huynh muội Tử La về đến nhà. Chủ đề cuộc họp gia đình ngày hôm nay là: bây giờ nên mời ai trang hoàng cửa hàng của các nàng.
Thật ra thì cửa hàng này cũng không cần trang trí hay thay đổi gì nhiều. Hơn nữa, tòa nhà này của Dương Chí cũng mới được xây, cả tòa nhà vẫn còn mới. Thế nên chỉ cần thay đổi một chút là khai trương được.
Dựa theo ý tưởng của huynh muội Tử La, đầu tiên phải tách ra một phòng bếp. Sau đó chuẩn bị thêm quầy thu ngân, thêm một ít bàn ghế là ổn.
Công trình này cũng không lớn, sau khi huynh muội Tử La thương lượng cũng quyết định sẽ mời Trần thúc, Cao Lão Thực, Cao Đại Sơn sang giúp nhà họ làm phòng bếp. Còn bàn ghế thì mời Trần Đại Ngưu làm chắc là được.
Sở dĩ nhà Tử La mời mấy người Trần thúc làm phòng bếp vì nàng biết Trần thúc và cha con Cao Đại Sơn bình thường vẫn nhận xây phòng cho người ta. Đặc biệt là Trần thúc, trước kia thúc ấy còn từng học người khác cách xây phòng. Trong thôn của Tử La, thúc ấy chính là một thợ xây rất giỏi. Tin rằng chỉ một cái phòng bếp, mấy người Trần thúc phẩy tay cái là xong ngay.
Còn Trần Đại Ngưu thì khỏi nói, thúc ấy vốn là một thợ mộc kia mà.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tử Thụ và Tử Hiên đến nhà Trần thẩm, Trần Đại Ngưu mời mọi người tới giúp.
Trần thẩm, Trần Đại Ngưu thấy huynh đệ họ mời thì lập tức đồng ý. Vừa sang năm mới, nhà bọn họ còn chưa có việc gì làm, giờ có công việc dâng tận cửa, tất nhiên là họ vô cùng vui vẻ đồng ý rồi. Mà với giao tình giữa nhà bọn họ với nhà Tử La, đương nhiên bọn họ sẽ không từ chối giúp đỡ.
Vì huynh muội Tử La phải khai trương gấp rút, dưới kiến nghị của Trần thúc, huynh muội Tử La lại mời cả cha của Xuyên Tử - Cao Ngũ thúc tới giúp.
Vì vậy, sau khi ăn bữa sáng xong, mấy huynh muội Tử La đi cùng Trần thúc, Cao Đại Sơn, Trần Đại Ngưu và cả Cao Ngũ thúc tới cửa hàng ở trấn trên.
Tới cửa hàng, Tử La đưa bản thiết kế cho mấy người Trần thúc xem. Tất cả đều nói có thể làm được.
Sau đó, huynh muội Tử La đi tìm Lưu chưởng quỹ. Ngày hôm qua huynh muội họ đã bàn bạc xong với Lưu chưởng quỹ rồi, những vật liệu để trang hoàng cửa hàng sẽ do Lưu chưởng quỹ tìm người mua hộ.