“Ta nói này, Giang Xuân Hoa, ngươi đúng là không biết thẹn. Hôn sự là chuyện mà những cô nương như các ngươi có thể tùy tiện nói sao? Nếu truyền ra ngoài, người ta sẽ nghĩ các cô
nương trong thôn chúng ta là đồ không biết xấu hổ, chỉ mong được gả ra ngoài đấy.” Một bà lão trong nhà vẫn còn2mấy cô cháu gái chưa đính hôn lập tức đứng ra trách cứ Giang Xuân Hoa.
Mấy người khác cũng phụ họa theo.
Giang Xuân Hoa càng nghe, mặt càng đỏ.
Tử La vô cùng ủng hộ quả phản kích hoàn mỹ của Tử Đào. Cuối cùng Nhị tỷ của nàng cũng biết dùng trí rồi, rất khó đó.
Tử La vốn cũng muốn phản kích Giang8Xuân Hoa, nhưng vừa rồi nàng đã nói một trận, sợ hôm nay biểu hiện quá mức nên mới không nói, may mà giờ đã có Tử Đào đứng ra, ha ha!
Đổng Mai thấy Giang Xuân Hoa mất mặt, liền lặng lẽ kéo dãn khoảng cách với nàng ta. Ngay cả muội muội chín tuổi Giang Xuân Nha của nàng ta cũng biết6Đại tỷ mình mất mặt nên khẽ đứng ra xa.
Sau khi Đồng Mại và tỷ muội Giang Xuân Hoa bị mọi người đánh dẹp chạy trối chết, mọi người cũng tàn dần đi.
Giang Tam thẩm thấy vậy thì cảm ơn Tử Đào. “Không có gì đâu. Bọn cháu không nhìn nổi mấy người đó. Mọi người không biết thôi, hôm nay ba người3đó tranh thủ mọi cơ hội để khoe khoang hôn sự của Đổng Mai đấy. Nói xa nói gần thì chính là Đổng Mai được mối hôn sự tốt nhất trong các cô nương, còn ngầm chế nhạo Đại tỷ chúng cháu tuy giành được giải quán quân cuộc thi thêu nhưng không có ai trong sạch đến cửa cầu thân cả.”
“Không những5thể bọn họ còn lôi chuyện Trương gia ở trấn trên và hai mẹ con nhà quả phụ độc ác kia đến cầu thân ra nói nữa, còn bảo những người đến đề thân với Đại tỷ đều không phải người trong sạch. Cháu nhổ vào! Đại tỷ bọn cháu vẫn còn nhiều thời gian. Giờ bọn họ còn lấy chuyện của Đại Nha tỷ ra nói nữa, cháu thấy bọn họ đúng là rảnh rỗi quá rồi.” Tử Đào có chút tùy tiện nói.
“Đúng, đúng vậy! Vị tỷ nhi của chúng ta vẫn còn nhiều thời gian, vả lại vẫn đang trong thời gian chịu tang, cứ từ từ mà chọn. Đến lúc Vi tỷ nhi tìm được mối hôn sự tốt hơn Đổng Mai, xem mấy người đó còn đắc ý được không?” Trần thẩm giận dữ nói.
Mẹ Xuyên Tử ở bên cạnh cũng đồng tình. Tử Vi thấy mọi người nói đến mình thì không khỏi đỏ mặt, cúi đầu, trong lòng thoáng qua chút lo lắng nhưng nhanh chóng bị nàng che giấu.
Tử Vi thì còn dễ, nhưng mấy người Giang Tam thẩm, Giang Đại Nha lại không được dễ dàng như vậy, dù gì Giang Đại Nha cũng lớn tuổi rồi. Trái ngược với Tử Vi, vẻ lo lắng trên mặt mấy người vô cùng rõ ràng.
“Ai! Vị tỷ nhi xét về nhan sắc, tài năng hay gia cảnh thì đều tất cả, cũng không cần quá lo lắng về hôn sự, nhưng Đại Nha nhà ta... Mấy tháng nữa là Đại Nha nhà ta tròn mười tám rồi.” Giang Tam thẩm thở dài.
“Theo ta thì mẹ Đại Nha cũng không cần quá lo lắng đầu. Lần này Đại Nha và Nhị Nha đều giành được giải thưởng trong cuộc thi thêu, cũng có rất nhiều người biết thôn chúng ta có bốn cô nương đạt giải, hơn nhiều mấy thôn xung quanh ấy. Ai cũng bảo thôn chúng ta có nhiều cô nương có nữ công cao siêu. Ta tin sau này nhất định sẽ có rất nhiều nhà đến cầu hôn mấy đứa nó. Vậy nên mọi người không phải buồn chuyện của Đại Nha đâu.” Mẹ Xuyên Tử thấy mấy người Giang Tam thẩm lo lắng thì không nhịn được nói.
Trần thẩm cũng nói sẽ lưu ý giúp hôn sự cho Giang Đại Nha.
Tuy Giang Tam thẩm vẫn rất lo lắng về đứa con gái lớn, nhưng nghe mọi người nói xong cũng yên tâm hơn nhiều. Thấy mấy người Giang Tam thẩm đã nghĩ thông suốt, đám Tử La và Trần thẩm liền cáo từ. Trên đường về nhà, sau khi chia tay mấy người Trần thẩm, Tử Thụ đột nhiên nói với Tử Vi: “Đại tỷ, tỷ không phải lo lắng về chuyện hôn nhân đại sự đầu, chúng ta cứ tìm từ từ, nhất định sẽ tìm được mối tốt.”
Tử Thụ là một người quan sát rất tinh tế. Lúc nãy khi mọi người nói chuyện cậu đã chú ý tới sắc mặt của Tử Vi rồi. Cậu sợ Tử Vi sẽ nghĩ nhiều nên mới mở lời an ủi.
Đám Tử La nghe vậy đều nhìn về phía Tử Vi.
Tử Vi thấy ánh mắt quan tâm của các đệ đệ muội muội, trong lòng vô cùng ấm áp. Nàng cười nói: “Mấy đứa nhìn cái gì vậy? Thật ra ta không để ý đến chuyện lấy chồng gì đó đâu. Ta chỉ sợ đến lúc ta lớn tuổi rồi không gả đi được sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của mọi người thôi. Mấy đứa không thấy mấy người Giang Tam thấm đều lo lắng vì hôn sự của Giang Đại Nha sao? Có điều, ta cũng nghĩ kỹ rồi. Nếu thật sự ta không tìm được nhà chồng thì cứ ở lại chăm sóc mấy đứa là được, sau đó nói với mấy người bên ngoài là ta không yên tâm, muốn ở lại chăm sóc các em. Ta tin như vậy sẽ không có ai nói ra nói vào đâu.”
Tử Vi nói hết suy nghĩ của mình cho đám Tử La nghe. Thời đại này, nếu không gả đi được thì thật sự sẽ bị người ta đàm tiếu đấy.
“Đại tỷ, tỷ đừng lo lắng, bọn đệ nhất định sẽ tìm cho tỷ một mối hôn sự thật tốt, nếu không đệ và Đại ca sẽ nuôi tỷ cả đời.” Tử Hiên nói.
“Bọn muội cũng vậy.” Tử Đào cướp lời, Tử La cũng gật đầu theo.
“Ngốc quá!” Tử Vi suy nghĩ nhiều hơn đám Tử Hiên nhiều, nhưng nghe mấy lời này của đệ đệ muội
muội vẫn vô cùng cảm động. Nàng nghĩ, chờ đến khi các em đều lớn khôn, thành gia lập nghiệp, nàng cũng có thể dựa vào nghề thêu thùa của mình để kiếm sống.
Lúc này Tử La không khỏi có chút hy vọng Lưu Hoành sẽ đến xin cưới Tử Vi. Sau khi tham gia lễ đính hôn của Đổng Mai, Tử La hiểu một hôn sự tốt quan trọng với một cô nương thế nào.
Cũng không trách đám Tử La nóng ruột vì hôn sự của Tử Vi được. Trước đây cũng có nhà đến đề thân, nhưng chẳng có ai thích hợp. Mấy nhà bình thường, không phải cha mẹ trong nhà khó sống chung thì cũng là quan hệ huynh muội dầu không được tốt đẹp, cho dù chàng trai đó có khá khẩm thế nào thì họ cũng không hài lòng.
Mà mấy nhà điều kiện tốt một chút thì đều giống Trương gia và ác phụ kia, khiến người ta tức giận. Hơn nữa, dù đám Tử La có nóng ruột, nhưng chuyện cô nương lập gia đình cũng giống như đầu thai lần nữa vậy, cho nên việc hôn sự phải hết sức cẩn trọng, không được vội vàng, đúng là khiến người ta phiền não.
Mặc dù Tử La có biết, thậm chí là khẳng định Lưu Hoành có ý với Tử Vi, nhưng ngày nào chưa thấy hắn đến cầu hôn, nàng vẫn chưa yên lòng được. Bất cứ chuyện gì cũng phải phòng bị trường hợp xấu nhất, huống hồ đây còn là chuyện không ai đoán trước được.
Đám Tử Lalo nghĩ cũng chẳng ích gì, Tử Vi vẫn chưa tìm được hôn sự thích hợp, nhưng Giang Đại Nha thì có tin rồi. Nhà trai là Trần thẩm giới thiệu, ở ngay gần nhà mẹ đẻ của Trần thẩm trong thôn kế bên, đi khoảng hai khắc là tới.
Nhà trai là một người hơn hai mươi tuổi, tên là Vu Hưng, mặc dù hơi lớn tuổi, nhưng rất xứng đối với Giang Đại Nha.
Vu Hưng đến tuổi này mới đính hôn là vì cha mẹ hắn mất sớm, không có ai làm mai cho hắn. Hơn nữa lúc trước nhà hắn chỉ có hai mẫu ruộng, gia tài quá ít nên không có cô nương nào đồng ý gả cho hắn cả.
Vì vậy, Vu Hưng liền ra khỏi thôn, đi học xây nhà. Bây giờ hắn học thành tài trở về, mua được thêm mấy mẫu ruộng trong thôn, nhưng lại đang lo lắng việc hôn sự. Đại ca của Trần thẩm từng có giao tình với cha mẹ Vu Hưng, biết hắn là một người có thể chịu khó chịu khổ, thật thà đáng tin, nghe Trần thấm nhắc đến chuyện của Giang Đại Nha liền nói với bà ấy về Vu Hưng. Trần thẩm thấy khá ổn liền hỏi ý của nhà Giang Tam thẩm, bọn họ cũng thấy có thể qua lại một chút xem sao. Thế là, Trần thẩm liền nói với Vu Hưng chuyện của Giang Đại Nha. Hắn rất có thiện cảm với tài nữ công và phẩm chất hiền lành chăm chỉ của cô nương này.
Hai bên gặp nhau vài lần, thế là hôn sự này được định ra. Huynh muội Tử La cũng đến tham dự lễ đính hôn của Giang Đại Nha. Tuy gia cảnh của Vu Hưng không tính là tốt, nhưng lễ đính hôn mà hắn chuẩn bị cho Giang Đại Nha không hề kém: một cái trâm và hai chiếc vòng tay bằng bạc, cũng được coi là trên trung bình trong thôn của Tử La.
Hai cô nương “lớn tuổi” nhất trong thôn là Đổng Mai và Giang Đại Nha lần lượt đính hôn, hơn nữa còn chọn được mối hôn sự không tệ khiển rất nhiều người hâm mộ. Đồng Mai thì không nói, trong mắt mọi người, vị hôn phu của nàng ta là một tú tài, trong nhà lại có tới hơn tám mươi mẫu ruộng đất, điều kiện cực kỳ tốt. Còn Giang Đại Nha, tuy vị hôn phu của nàng chỉ có mấy mẫu ruộng, nhưng cũng không tính là ít, huống hồ Vu Hưng còn có tay nghề xây nhà, điều kiện khá hơn mấy nhà bình thường trong thân nhiều.
Chuyện này khiến người trong thôn bàn tán sôi nổi không thôi. Mọi người thảo luận xong đều thấy Đổng Mai và Giang Đại Nha giành được giải trong cuộc thi thêu xong thì đều chọn được nhà tốt, cảm thấy cuộc thi thêu này có công lao rất lớn. Thế là, trong thôn lại nổi lên một làn sóng học thêu mới.
Sau lễ đính hôn của Giang Đại Nha không lâu, huyền thi năm nay lại bắt đầu.
Thiết Đản sẽ tham gia lần huyền thí này. Theo lời phu tử thì Tử Thụ cũng có thể đi thi thử rồi, nhưng bởi vì cậu còn đang trong thời gian để tang nên đành phải chờ tiếp.
Lúc Thiết Đản đến huyện thành, huynh muội Tử La có tặng cho cậu một ít lương khô, điểm tâm và năm lượng bạc. Trong điểm tâm, Tử La đã lén bỏ thêm chút nước linh tuyền lúc Tử Vi làm, mong là có chút tác dụng với Thiết Đản. Có điều, nhà Trần thẩm chỉ nhận lương khô và điểm tâm, còn bạc thì dù huynh muội họ có nói thế nào cũng không chịu nhận, nói là nhà họ có đủ bạc cho Thiết Đản đi thi huyền thí rồi.
Đám Tử La thấy vậy cũng biết không phải nhà Trần thẩm nói lời khách sáo mà là thật sự có bạc cho Thiết Đản đi thi, vì vậy bọn họ cũng không miễn cưỡng nữa. Bởi vì Thiết Đản chưa bao giờ đi quá xa nhà một mình, nhà Trần thẩm lo lắng cho cậu nên Trần thúc cũng theo đến thị trấn. Trần thúc đi rồi, Trần thẩm không chỉ bận rộn chuyện trong nhà mà còn phải chú ý đến chuyện trong cửa hàng. Vì vậy, huynh muội Tử La liền bảo Trần thấm chỉ cần làm buổi sáng là được.