Bởi vì không đủ người làm, đám Tử La liền mời Giang Tam Nha làm việc luôn. Tuy Giang Tam Nha còn B nhỏ, nhưng được cái thành thật lại chịu khó, giúp được cửa hàng khá nhiều. Còn một tin tốt nữa là bệnh tình của Ngô bà bà - bà nội của Thiết Ngưu đã tốt hơn nhiều, Thiết Ngưu có thể chính thức đến cửa hàng làm công. Cuối cùng2huynh muội các nàng cũng không phải lo thiếu nhân viên nữa.
Vì muốn để cửa hàng có thể vận hành, huynh muội các nàng được làm một chưởng quỹ rảnh rỗi, Tử La bắt đầu bồi dưỡng nhân tài. Vì vậy, những lúc nghỉ ngơi giữa trưa, Tử La đều giành ra nửa canh giờ để dạy mọi người trong cửa hàng học chữ.
Ngoài Trần thẩm, mẹ Xuyên Tử và mẹ Đại Sơn8hơi lớn tuổi, chỉ miễn cưỡng học được cách đọc thực đơn và giá cả thì những người khác cực kỳ chăm chỉ. Nhưng mà, năng khiếu học tập cũng tùy thuộc vào người này người kia. Người học nhanh nhất, tốt nhất đương nhiên là Thiết Ngưu trong dự liệu của Tử La rồi.
Tiếp đó chính là Giang Tam Nha! Tử La cũng không ngờ Giang Tam Nha lại thông minh như6vậy. Tuy nàng không học tốt như Thiết Ngưu, nhưng chắc chắn là người học chăm chỉ nhất cả đám.
Còn cả Cao Đại Sơn trước đó đã từng lên trấn trên làm tiểu nhị một thời gian nên có học ít chữ, lại là người cầu tiến, cho nên dù không nhanh nhạy như Thiết Ngưu, nhưng lại là người dễ dạy nhất. Có thể nói hắn là học sinh duy nhất có3nền móng mà Tử La từng dạy.
Về phần Giang Đại Nha và Giang Nhị Nha, các nàng cũng rất cố gắng nhưng lại không quá hứng thú với việc học chữ. Nói thẳng ra thì các nàng ấy thích thêu thùa và làm việc vặt hơn nhiều. Mọi thứ đều tiến hành đầu vào đấy, chỉ trừ việc hôm nào Trần thẩm cũng nhìn về phía huyện thành.
Con đi ngàn dặm, người làm5mẹ lo lắng là đương nhiên. Lần này thi huyền thí, Thiết Đản và mấy bạn học ở thư viện cùng đi với nhau, chuẩn bị khá tốt, đến huyện thành trước hạn thi năm ngày. Lúc Thiết Đản và Trần thúc mới đi, Trần thẩm bắt đầu lo lắng không biết họ có đến huyện thành an toàn không.
Mấy ngày sau, Trần thẩm lại lo không biết bọn họ có được ăn no, mặc đủ, ban đêm có nhớ đắp chăn không. Đến lúc cuộc thi bắt đầu, Trần thẩm lại lo lắng không biết Thiết Đản có làm tốt không. Nói chung, trong thời gian Thiết Đản tham gia huyền thú, cả ngày Trần thẩm đều lải nhải, lúc ở cửa hàng cũng luôn nhìn về phía đi huyện thành.
Đám Tử La không thuyết phục được bà ấy nên cũng đành kệ, chỉ thỉnh thoảng an ủi Trấn Thẩm một chút thôi.
Lúc này, cửa hàng của các nàng bắt đầu xuất hiện đối thủ cạnh tranh.
Trấn trên gần như cùng lúc xuất hiện thêm hai cửa hàng bán malatang nữa.
Nguyên nhân là vì mọi người vẫn chưa quen thuộc với malatang. Mặc dù trước đó cũng có mấy quán cơm, tửu lâu bán món này, nhưng cũng chỉ là số ít, chỉ bán lẻ mà thôi, hơn nữa giá cũng khá đắt.
Theo lời của Tử La thì chính là khách hàng mục tiêu không giống nhau. Khách hàng tiềm năng của cửa hàng các nàng thuộc vào tầng lớp trung hạ lưu, cho nên mấy quán cơm, tửu lâu này có bán cũng không ảnh hưởng nhiều đến các nàng.
Nhưng bây giờ, trấn trên lại xuất hiện thêm cửa hàng bán malatang giống bọn họ, giá cả cũng gần như thế, thậm chí đồ ăn còn nhiều hơn cửa hàng của các nàng một chút. Vì thế, việc làm ăn tưởng chừng chưa bao giờ có ảnh hưởng càng ngày càng tệ. Việc buôn bán của cửa hàng gặp phải khó khăn chưa từng có. Buổi trưa lúc ở cửa hàng ăn cơm, Tử Hiên rầu rĩ nói: “Bây giờ cửa hàng buôn bán càng ngày càng kém. Hôm nay, từ lúc bọn đệ về cũng chỉ có thêm một khách hàng, kém trước kia không chỉ một chút đâu.”
Tử Hiên vừa nói xong, mấy người Trần thẩm, Cao Đại Sơn đều lo lắng.
“Đúng vậy! Mấy hôm nay cửa hàng bán còn không được bằng một nửa dạo trước nữa.” Cao Đại Sơn là người chuyên chạy bàn, bao nhiêu phần malatang đều do hắn bưng hết nên rất rõ.
“Đúng thế, nếu cứ như vậy mãi thì không ổn. Chúng ta phải nghĩ cách mới được!” Tử Hiên nói.
Mọi người nghe vậy đều đồng ý. “Đúng là phải nghĩ biện pháp giải quyết.” “Vậy với hiện trạng của cửa hàng, mọi người có biện pháp gì tốt không?” Tử La thấy phải để mọi người học cách chủ động giải quyết vấn đề mới tốt, không thể có chuyện gì cũng là nàng nghĩ cách giải quyết được. Tử La muốn bồi dưỡng tính tự giác của mọi người trong cửa hàng. Tử La thấy mấy người Tử Thụ, Tử Hiên và Cao Đại Sơn nghe nàng nói xong đều im lặng tự hỏi thì cũng không nói gì. “Hay chúng ta giảm giá một chút?” Tử Hiên đề nghị đầu tiên.
Mấy người Trần thẩm, Cao Đại Sơn nghe Tử Hiên đề nghị xong đều tán thành, chỉ có Tử La và Tử Thụ là không nói gì.
“Không được! Nhất định không được! Tiền vốn làm malatang vẫn thế, chúng ta có hạ giá cũng không hạ được bao nhiêu. Hơn nữa, nếu chúng ta hạ giá sẽ rất bất lợi, đây chỉ có thể là hạ sách thôi.” Tử Thụ suy nghĩ một chút liền bỏ qua hạ giá này.
Mọi người nghe Tử Thụ phân tích xong đều thấy rất có lý. Thế là mọi người lại im lặng. Tiếp đó, Cao Đại Sơn đề nghị tăng các loại malatang lên. “Đây là một cách khá tốt, nhưng nếu chúng ta tăng thêm, mấy cửa hàng kia cũng sẽ tăng theo, dù sao malatang cũng rất dễ làm.” Tử Hiên nói.
Sau khi im lặng suy nghĩ, mọi người vẫn không nghĩ ra biện pháp thích hợp, bắt đầu có chút nóng nảy.
“Chẳng lẽ chúng ta cứ giương mắt nhìn mấy cửa hàng malatang mở thêm càng nhiều, việc buôn bán của cửa hàng càng ngày càng tệ rồi đóng cửa
hay sao?” Tử Thụ nóng nảy nói. Mấy người Trần thẩm, Cao Đại Sơn nghe vậy thì vẻ lo lắng trên mặt càng rõ.
Bọn họ không nỡ để vuột mất việc làm này. Phải biết là trong thôn có rất nhiều người hâm mộ công việc của họ, tiền công ở cửa hàng bây giờ chính là nguồn thu nhập lớn nhất của nhà họ đấy.
Tử La thấy đã đến lúc thì thuận tiện nói: “Thật ra chuyện vẫn chưa đến mức đó đâu.”
“Vậy A La có cách gì tốt không?” Tử Thụ luôn rất có lòng tin với Tử La.
“A La cảm thấy việc buôn bán của chúng ta sẽ nhanh chóng trở lại bình thường thôi!”
“A La đừng kể chuyện cười nữa! Sao việc buôn bán của cửa hàng chúng ta lại trở lại bình thường được, ta thấy còn càng ngày càng tệ ấy chứ!” Mẹ Xuyên Tử nghi ngờ hỏi.
Mọi người nghe xong đều khó hiểu không thôi, muốn Tử La giải tỏa nghi vấn.
“Hì hì! Chuyện này còn chưa tới lúc nói, mọi người cứ chờ xem! Tối đa là hai ngày, việc buôn bán của cửa hàng sẽ thôi ế ẩm, khởi sắc trở lại. Trong quá trình này, nếu mọi người không ngại thì hãy thử phân tích đạo lý trong đó xem!” Tử La tạo một nút thắt. Nàng muốn trong thời gian này, mọi người có thể học tập được nhiều thứ hơn.
Mấy người Trần thẩm nghe Tử La nói vậy đều nửa tin nửa ngờ. Bọn họ biết Tử La thích đọc sách, biết nhiều thứ hơn người khác, lại còn rất thông minh. Tuy họ hơi nghi ngờ Tử La nhưng cũng chẳng nghĩ ra biện pháp gì tốt, chỉ có thể yên lặng chờ đợi. Về phần hai người Tử Thụ, Tử Hiên đạt tiêu chuẩn cuồng muội muội đương nhiên là tin tưởng Tử La tuyệt đối. Hai người thấy nàng nói vậy đều buông bỏ sự âu lo trong lòng. Sáng ngày hôm sau, chỉ một buổi sáng mà Trần thẩm nhìn về phía huyện thành không dưới mười lần.
“Ha ha! Trần thẩm có nhìn thấy Thiết Đản ca và Trần thúc của chúng cháu không vậy?” Tử La thấy Trần thẩm đi ra ngoài cửa liền cố ý trêu ghẹo. “Vẫn chưa thấy đâu! Hôm qua mấy đứa Thiết Đản thi xong, hôm nay phải về rồi mới phải, sao giờ vẫn chưa thấy?” “Trần thẩm, thẩm cứ yên tâm! Hôm qua Thiết Đản ca thi xong chắc là sẽ nghỉ ngơi một chút rồi mới trở về. Dù gì thi cử cũng khá mệt mỏi mà. Hơn nữa, dù huynh ấy có về thì cũng sẽ đến thư viện trước. Các huynh ấy đều là học sinh của thư viện, cùng xuống xe ở thư viện cũng tiện. Có khi, phu tử ở thư viện còn hỏi mấy huynh ấy về nội dung thi, rồi phân tích xem họ thi thể nào nữa. Thế nên, Trần thẩm à, thấm có ra cửa hàng đợi cũng chưa chắc đã nhìn thấy mấy người Thiết Đản ca đâu, bây giờ vẫn còn sớm mà!” Tử La nói.
“A La nói rất đúng, là tại Trần thâm nóng ruột quá!” Trần thẩm nghe vậy cũng biết mình hơi quá, đành cười xấu hổ. Có điều, bà nghe Tử La nói vậy cũng yên tâm không ít. Buổi trưa, lúc đám Tử Thụ, Tử Hiên về cửa hàng, mấy người Thiết Đản vẫn chưa về thư viện. Có điều đám Tử Thụ cũng nói cho Trần thẩm biết chính xác ngày Thiết Đản sẽ về. “Trần thẩm đừng lo, phu tử ở thư viện đã nói, sáng nay phu tử cùng các học sinh đi huyện thành đã nhắn lại rằng chiều nay sẽ về thư viện rồi.” Trần thẩm nghe Tử Thụ nói cũng yên tâm hơn nhiều, buổi chiều làm việc cực kỳ nhiệt tình.
Quả nhiên, đám Tử Thụ vừa đến thư viện không lâu, Trần thúc liền về cửa hàng. Thì ra là phu tử ở thư viện còn muốn hỏi chút chuyện đi thi của các học sinh, Trần thúc ở lại thư viện cũng không làm được gì nên về cửa hàng báo bình an trước. Trần thẩm thấy Trần thúc trở về thì càng yên tâm. Buổi chiều, Trần thúc lại ở lại giúp cửa hàng làm việc, đến chạng vạng mới cùng mọi người trở về. Chạng vạng, đến lúc cửa hàng sắp đóng cửa, Tử Thụ, Tử Hiên, Thiết Trụ cùng với Thiết Đản từ thư viện về. “Hi! Gầy đi rồi, còn đen nữa!” Thiết Đản vừa vào cửa, Trần thẩm liền vội vàng đi lên xem xét Thiết Đản. “Mẹ, mẹ tinh thật đấy! Vừa nhìn đã biết ca ca của con gầy đi rồi! Buổi trưa con cũng không để ý lắm, giờ nhìn đúng là thấy ca ca gầy đi thật!” Thiết Trụ không nhịn được trêu mẹ mình. Đúng là chẳng ai trong đám Tử La phát hiện ra Thiết Đản gầy hơn, đen hơn cả.
Mọi người nghe Thiết Trụ nói xong đều bật cười. “Đó là tiểu tử con vô tâm!” Trần thẩm vô cùng kiên trì với cái nhìn của mình.
“Mẹ, nếu con trai mẹ đi thi về mà trắng hơn, mập hơn, không phải mẹ sẽ lo con chỉ mải chơi, không tập trung thi cử đó chứ?” Thiết Đản nói.
“Cũng phải! Thi cử cực khổ, gây chút, đen chút cũng bình thường!” Trần thẩm cuối cùng cũng thỏa nỗi nhớ mong, mà đám Tử La cũng biết mình có thể thoát khỏi một Trần thẩm suốt ngày lải nhải rồi. Mọi người đều cực kỳ vui vẻ. Vì vậy, đóng cửa hàng xong, mấy người Tử La bắt đầu về thôn.