Sau khi cuộc thi bắt đầu, rất nhiều phụ huynh đưa con tới trường xong cũng không rời đi. Tử La biết đây chính là đợi con trong truyền thuyết.
Nhất thời, thí sinh ở bên trong làm bài, người lớn ở ngoài thảo luận tình hình thi lần này.
“Đám Tử Thụ phải thi tới chiều mới xong, chúng ta ở lại đây cũng chẳng làm được gì, lát nữa còn phải chen chúc với mấy người này để ăn cơm trưa nữa. Vậy thì vất vả quá, hay chúng ta về nhà chờ đi, gần đến giờ kết thúc lại2quay lại đây đón họ?” Dung Phong kiến nghị. Tử La thấy cũng đúng, vì thế bọn họ về nhà. Buổi chiều, còn khoảng nửa canh giờ nữa là cuộc thi kết thúc, mấy người Tử La lại ra đứng bên ngoài trường thi một lần nữa.
Sau khi cuộc thi kết thúc, các thí sinh lục tục ra ngoài. “Đại ca, bên này nè!” Tử La tinh mắt phát hiện ra Tử Thụ trong đám thí sinh, ra sức vẫy tay với cậu. Tử Thụ thấy mấy người Tử La cũng vui vẻ, bước nhanh về phía bọn họ.
“Đại ca,8huynh làm bài được không?” Tuy Tử La thấy tinh thần Tử Thụ không tệ lắm, nhưng nàng vẫn không yên tâm.
Nàng thấy các thí sinh khác ai cũng uể oải, không thể đoán nổi là do áp lực thi cử mệt mỏi hay do làm bài không tốt nữa.
Thấy Tử La lo lắng cho mình, lòng Tử Thụ mềm nhũn, cười nói: “Đại ca làm bài tốt lắm, Tử La đừng lo.”
“Bá bá biết là kỳ thi huyện này không làm khó được cháu mà, huống hồ đây mới chỉ trận đầu. Tốt lắm, thi xong mà tinh thần6vẫn vui vẻ như thế.” Lão Chu trêu chọc Tử Thụ.
Đang nói chuyện, Tử Hiên và Chu Viễn cũng từ trường thi bước ra. “Cuối cùng cũng thi xong rồi!” Chu Viễn bước tới chỗ mọi người, câu đầu tiên cậu thốt ra được là vậy.
“Viễn ca nhi, đây mới chỉ là vòng thi đầu của thị huyện thôi.” Lưu Hoành tạt cho Chu Viễn gáo nước lạnh. Hắn sợ thằng nhóc này hôm nay thi xong liền bắt đầu lơi lỏng.
Cuộc thi huyện có ba lần thi, hôm nay là vòng một, ngày mai và ngày kia còn vòng3hai, vòng ba nữa.
“Đệ biết, ý đệ là xong vòng đầu mà. Mọi người không biết đâu, đệ ngồi trong đó đau cả mông ý.”
“Con khỉ con này, một ngày mày không nhảy nhót thì thấy ngứa người à?” Lão Chu nghe Chu Viễn nói liền nổi giận, đến bao giờ thằng nhóc này mới nghiêm túc làm việc được đây. Tất cả người thân của thí sinh đều đang hỏi han ân cần, chỉ có mình lão Chu ngồi mắng Chu Viễn. Nhất thời, tỷ lệ người quay lại nhìn đám người Tử La hơi cao. Buổi tối, Tử5La được Xuân Hoa và Hạ Hà giúp đỡ nấu một bữa cơm tối phong phú cho mấy người Tử Thụ.
Sau khi ăn xong, Tử Thụ, Tử Hiên và Chu Viễn nghe theo lời đề nghị của Lưu Hoành đi nghỉ sớm. Dù sao ngày mai đi thi cũng cần phải có thể lực, không ngủ ngon là không được.
Ngày hôm sau, cả nhà Tử La cũng đến trường thi sớm hơn nửa canh giờ. Sau khi mấy người Tử Thụ vào thi, đám Tử La quay về nhà, chờ cuộc thi gần kết thúc lại ra đón. Ba ngày thi huyện thấm thoát trôi qua, sau khi thi xong vòng cuối cùng, Tử La thấy thí sinh từ trường thi đi ra trông còn mệt hơn hai hôm trước. Thi ba ngày liên tiếp không mệt sao được. Nhìn qua thì ba người Tử Thụ, Tử Hiên và Chu Viễn trông vẫn ổn. Tuy trên mặt vẫn có nét mệt mỏi, nhưng khá hơn các thí sinh khác nhiều.
Xác định bọn họ đều không có vấn đề gì, lão Chu cũng không nói nhiều nữa, lập tức thực hiện lời hứa của ông mời tất cả đến Trấn Vị Lâu ăn cơm, ông đã đặt bàn từ lâu rồi.
Trân Vị Lâu không hổ danh là tửu lầu lớn nhất huyện thành, đồ ăn ở đây hương vị rất tuyệt, không những ngon hơn so với các tửu lầu khác, mà còn tinh xảo hơn rất nhiều. Quả nhiên là tửu lâu tốt nhất, đắt nhất huyện thành.
Mấy người Tử La vô cùng vừa lòng với đồ ăn của Trần Vị Lâu.
Cơ mà lúc lão Chu tính tiền, Tử La mới cảm thấy Trần Vị Lâu không thẹn với cái danh tửu lâu tốt nhất, đắt nhất của nó. Lão Chu thanh toán mất mười một lượng bạc! Đây chỉ là tiền ăn một bữa cơm thôi đó! Tử La thấy cũng há hốc mồm kinh ngạc. Nàng thầm nghĩ mở tửu lâu kiếm tiền dễ thật, nhất là tiền của người giàu càng dễ kiếm. Tử La cũng rục rịch tâm tư lên huyện thành làm ăn.
Sau khi cơm nước xong, Dung Phong thấy sắc trời vẫn còn sớm bèn cáo từ mấy người Tử La. Ngày mai hắn còn phải đến phủ thành bàn chuyện làm ăn nữa.
Còn Lưu Hoành, cậu cũng phải ôn tập để mai phu tử kiểm tra. Đêm nay phải về trường huyện học bài. Lưu Hoành nói với Tử Thụ, bạn học ở thư viện và máy phu tử của cậu đã bàn với nhau rồi, bọn họ hẹn ngày mai ăn cơm trưa xong sẽ quay lại trấn Cổ Thủy. Mà mấy huynh muội Tử La cũng quyết định sáng mai lên huyện thành mua sắm, mua một ít đồ cần dùng trong nhà, cũng mua quà cho Tử Vi, Tử Đào luôn.
“Tử Thụ, hay mấy đứa đưa huynh về thư viện, huynh lấy chỗ quà định mang về lần nghỉ phép sau cho mấy đứa mang về trước.” Lưu Hoành nghe đến đó liền nhớ tới chiếc trâm cài bộ diêu hắn mua cho Tử Vi, vội vàng nói.
Lưu Hoành cũng mua một đống quà tặng cho mấy người Tử La. Lúc trước khi Lưu Hoành đính hôn với Tử Vi, hắn đã rất thích mua qua cho mấy tỷ muội Tử La rồi. Gần như lần nào trường huyện cho nghỉ phép hắn cũng đều mua quà về cho mấy tỷ muội. Sau khi hắn đính hôn với Tử Vi, tần suất mua quà cho Tử Vi còn
cao hơn.
Mỗi lần ăn Tết là tặng quà, nghỉ phép cũng mang quà về cho mấy tỷ muội Tử La, nửa năm nay quà cứ đưa tới nhà Tử La cuồn cuộn không ngừng. Bây giờ người trong thôn ai cũng biết Lưu Hoành rất ưng ý cuộc hôn nhân với Tử Vi.
Theo lời của Tử La thì Lưu Hoàng này sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để kiếm thêm điểm thiện cảm của Tử Vi đâu.
Ngày hôm sau, Tử Thụ, Tử Hiên và Chu Viễn khó có ngày ngủ dậy muộn. Tử La biết bọn họ vất vả, cũng không gọi dậy.
Sau khi mấy người Tử Thụ tỉnh, ăn bữa sáng xong, tuy cũng không còn sớm nữa nhưng vẫn chưa tới thời gian hẹn gặp mấy người Phương Thần. Huynh muội họ có thể vào huyện thành mua đồ, nhưng chắc thời gian sẽ hơi gấp. Cũng may, lần này mục tiêu của mấy huynh muội Tử La là mua chút trang sức cho Tử Vi.
Sang năm Tử Vi xuất giá rồi, mà của hồi môn của người con gái phải chuẩn bị từ sớm. Thậm chí có nhà chuẩn bị của hồi môn cho con gái từ lúc mới lọt lòng nữa. Nhà Tử La trước đây rất nghèo, cơm không đủ no, lấy đầu ra của hồi môn cho Tử Vi. Thế nên bây giờ huynh muội Tử La muốn chuẩn bị của hồi môn cho nàng. Vẫn còn hơn một năm nữa, cứ từ từ chuẩn bị của hồi môn cho Tử Vi cũng được. Tới lúc nàng thành thân chắc cũng đủ.
Vậy nên, trạm đầu tiên huynh muội họ đặt chân là cửa hàng vàng bạc lớn nhất huyện thành, Châu Ngọc Lâu. Châu Ngọc Lâu trên huyện thành có nhiều kiểu dáng trang sức, tinh xảo hơn Châu Ngọc Lâu ở trấn trên rất nhiều.
Dẫu sao thì trình độ tiêu tiền của khách hàng trên trần và ở huyện thành cũng không giống nhau. Tuy cả hai cửa hàng Châu Ngọc Lâu đều thuộc về cùng một ông chủ, nhưng các loại trang sức vẫn khác nhau. Huynh muội Tử La đi xem trên tầng hai của Châu Ngọc Lâu, chọn cho Tử Vi một đôi vòng tay dương chi bạch ngọc, một đôi nhẫn vàng, một đôi khuyên tai vàng, một bộ diêu bằng vàng ròng, một cây trâm phượng vàng. Tất cả mất gần năm trăm lượng bạc.
Nhưng huynh muội Tử La không đau lòng chút nào. Huynh muội nàng ai cũng muốn cho Tử Vi một phần hồi môn tốt nhất.
Sau khi mua một đống trang sức cho Tử Vi, Tử Thụ chọn tiếp một ít trang sức cho Tử La và Tử Đào. Tử Thụ nói nếu đã chuẩn bị của hồi môn cho Tử Vi thì cũng chuẩn bị luôn cho Tử La và Tử Đào. Dù sao thời gian chuẩn bị càng dài càng tốt.
Tử La nghe xong dở khóc dở cười, chẳng qua nàng cũng biết phong tục ở triều đại này. Xem ra nếu Tử Thụ, Tử Hiên không mua một ít “hồi môn” cho Tử La với Tử Đào thì không yên tâm.
Vì thế, Tử La chọn cho mình và Tử Đào mỗi người một đôi bông tai vàng, một đôi vòng tay vàng.
Sau đó mấy huynh muội lại sang tiệm vải mua nguyên liệu làm quần áo mùa hè.
Lần này mấy huynh muội họ đều chọn vải tốt. Gần đây mấy tỷ muội Tử Vi, Tử Đào đều lớn hơn, cần phải may thêm váy áo mới. Mà Tử Thụ, Tử Hiên lúc lên phủ thành thi cũng nên mặc đẹp một chút. Tử Vi, Tử Đào đều có quần áo mới, Tử La với Tiểu Lục cũng không thể mặc quần áo cũ được.
Trước khi huynh muội Tử La lên đường, Tử Vi dặn dò không được tiết kiệm tiền mua vải. Huynh muội Tử La lại mua thêm tám cuộn vải tốt nhất. Mua đồ xong, huynh muội Tử La còn phải mua quà cho Trần thẩm, mẹ Xuyên Tử nữa. Dù sao người ta ở nhà cũng trong nhà với cửa hàng giúp huynh muội họ rồi.
Huynh muội Tử La mua cho mấy người Trần thẩm mỗi nhà hai gói điểm tâm, năm cân thịt ba chỉ, cộng thêm một ít xương ống.
Lúc mua thịt và điểm tâm cho nhà Trần thẩm, Tử La cũng tiện tay mua điểm tâm và thịt cho nhà mình. Nhưng nhà Tử La mua là thịt nạc với xương sườn về nấu canh uống.
Sau lần thi huyện này, huynh muội họ mua sắm mất hơn năm trăm lượng bạc, có thể nói là lần mất nhiều bạc mua sắm nhất.
Lúc huynh muội họ trở về trấn Cổ Thuỷ, trời vẫn còn sớm. Tử Thụ, Tử Hiên đưa Tử La về cửa hàng trước rồi mới đến thư viện báo cáo tình hình thi huyện lần này.
Tử Vi, Tử Đào và Tiểu Lục biết hôm nay mấy người Tử La về nên đều đến cửa hàng.
Vì Tử Thụ và Tử Hiên đều đi thư viện nên mấy tỷ muội Tử Vi đành túm Tử La lại hỏi thăm tình hình. Tử La cũng biết các tỷ tỷ tiếc vì không thể đi cùng Tử Thụ, Tử Hiên nên kể lại tỉ mỉ những chuyện đã xảy ra trên huyện thành.
Tử Vi nghe Tử La trêu ghẹo mình, Lưu Hoành vì nàng mà vô cùng ân cần với mấy huynh muội Tử La thì đỏ mặt. Còn Tử Đào thấy Chu Viễn lần này đi thi một cách nghiêm túc để kiếm bạc trả mình thì khinh thường hừ một tiếng. Đương nhiên, cái mà mấy tỷ muội họ quan tâm nhất là tình hình thi cử của Tử Thụ và Tử Hiên. “Các huynh ấy thị cụ thể ra sao A La không biết, nhưng muội biết lần này các huynh ấy làm bài tốt hơn bình thường.” Tử Vi nghe vậy cũng thấy yên lòng.