“Vậy cũng tốt, vậy cũng tốt, chỉ cần huynh đệ Tử Thụ, Tử Hiên có thể phát huy bình thường, kỳ
thi huyện lần này không phải là chuyện khó.” Chạng vạng, Tử Thụ, Tử Hiên cùng với Thiết Đản, Thiết Trụ và Xuyên Tử cùng nhau về nhà.
Mấy2tỷ muội Tử La thấy sắc trời không còn sớm nên cũng nhanh đóng cửa hàng. Trên đường về, Trần thẩm cũng hỏi về tình hình thi cử của Tử Hiên, Tử Thụ.
“Phu tử nói lần này cháu và Tử Hiên trả lời được, nhưng kết quả thế8nào thì phải chờ đợi đã.” Tử Thụ đáp.
Cuộc họp như thường lệ vào buổi tối, Tử Vi hỏi lại về bài thi của Tử Thụ, Tử Hiên.
Tử Thụ, Tử Hiên thấy hiện tại chỉ có mấy huynh muội nhà họ nên cũng nói thật lòng. Tử Thụ6nói: “Lần thi huyện này nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì đệ và Tử Hiên sẽ có kết quả không tồi, có lẽ là qua được.” Tử La cũng hiểu tính Tử Thụ, nếu chuyện đó huynh ấy không chắc chắn đến chín phần,3thì có lẽ Tử Thụ sẽ không khẳng định như thế.
Nghe vậy các nàng cũng đoán có lẽ Tử Thụ và Tử Hiên qua được kỳ thi huyện này rồi.
Mặc dù trước đó Tử La cũng dự đoán kết quả sẽ thế này, nhưng nghe chính miệng Tử5Thụ nói vậy, nàng vẫn không kìm nổi niềm vui sướng trào dâng. Tử Vi, Tử Đào và Tiểu Lục cũng phấn khởi vô cùng.
Thời gian sau này, trong nhà Tử La không chỉ lo chuyện làm ăn ở cửa hàng mà Tử Thụ, Tử Hiên còn phải tích cực ôn tập. Tử La không chỉ muốn làm tốt chuyện làm ăn trong tiệm, mà nàng còn muốn chuẩn bị kỹ càng cho Tử Thụ, Tử Hiên, vậy nên mỗi ngày trôi qua nàng đều rất bận rộn. Nàng thích bầu không khí nỗ lực vì cuộc sống tốt hơn như thế này. Hơn mười ngày sau, rốt cuộc huynh muội Tử La cùng ngóng đợi được kết quả kỳ thi huyện. Tử Thụ, Tử Hiên đều đậu kỳ thi này. Tử Thụ là người có thành tích tốt thứ tư, còn Tử Hiên thứ bảy.
Hai huynh đệ đồng thời đậu kỳ thị huyện, hơn nữa đều nằm trong số mười người đứng đầu. Không thể không nói đây đúng là một tin chấn động đối với thôn Hoa Hòe, thậm chí là cả trấn Cố Thủy.
Thế là sau khi quan sai tới báo tin mừng, cả nhà Tử La còn được huyện lệnh đại nhân khen thưởng, chuyện này càng trở nên náo nhiệt.
Nhưng mà gia đình họ không bị ảnh hưởng gì nhiều, huynh đệ Tử Thụ, Tử Hiên cũng không vì chút thành tích đó mà kiêu ngạo.
Sau khi có kết quả thi, thậm chí hai huynh đệ càng nỗ lực học tập hơn nữa.
Lần này thư viện Cổ Thủy có bảy thí sinh đi thi, ngoài Tử Thụ, Tử Hiên đậu kỳ thi huyện ra, Chu Viễn và một học sinh khác cũng thi đấu. Còn Phương Thần và hai bạn cùng trường thì lại không. Nhưng mà đi thi bảy người đậu bốn người cũng đã là thành tích tốt lắm rồi. Mới đầu Tử La còn lo Phương Thần không đậu lần này chắc sẽ đau lòng lắm.
Sau đó nghe Tử Thụ, Tử Hiên bảo, dạo này tâm trạng Phương Thần rất tốt. Cậu ta nói không thi đậu cũng không có gì đáng buồn cả, cậu cũng không mong muốn đi trên con đường học vấn. Lý tưởng của cậu ta là mở thật nhiều cửa hàng, làm ăn lớn, kiếm nhiều tiền kia. Sở dĩ phải đi thi chỉ là vì bị lão già trong nhà ép mà thôi.
Còn về Chu Viễn, sau khi nghe tin mình đậu thì mừng rỡ như điên, cậu cảm thấy mình lại tiến gần đến năm mươi lượng bạc thêm một bước.
Chu Viễn chỉ mong sớm có ngày trả bạc cho Tử Đào, bởi vì bị Tử Đào “đạo tặc” làm uất ức quá lâu, cậu chỉ mong cho thể trả được bạc ngay, từ đây rời xa Tử Đào “bóc lột“.
Rõ ràng lúc này Chu Viễn vẫn còn quá ngây ngô.
Thế là vì năm mươi lượng bạc đó, sau khi thi huyện xong, hầu như ngày nào Chu Viễn cũng đến nhà Tử La báo danh, cùng ôn tập với Tử Hiên, Tử Thụ, nỗ lực phấn đấu cho kỳ thi phủ sắp tới.
Sau khi biết chuyện lão Chu và vợ hoảng hốt không thôi, huynh muội Tử La đã cải tạo được Chu Viễn rồi. Thế là Chu Hà thị tự mình mang rất nhiều đồ ăn và lễ vật đến nhà tặng họ.
Còn Thiết Đản năm nay cũng muốn tham gia kỳ thi viện, cho nên thấy không khí học tập hào hứng ở nhà Tử La, mỗi ngày hắn cũng đều đến học cùng với huynh đệ Tử Thụ.
Cuối cùng nhà nàng bây giờ có đủ các kỳ thi rồi. Mấy tỷ muội Tử La phải chuẩn bị thêm nhiều thức ăn hơn, ngày nào cũng có món mặn, giết gà giết vịt không ngừng, bữa ăn phong phú chưa từng có. Cuối tháng Tư, còn cách kỳ thị phủ không tới nửa tháng, Tử Thụ, Tử Hiên cũng sắp sửa đến phủ thành chuẩn bị tham dự kỳ thi. Lần này, đương nhiên Tử La cũng muốn đi cùng hai người họ. Nhưng Tử Vi lại phản đối không cho Tử La đi, nguyên nhân là vì lần này đi phủ thành quá xa, còn ở lại một thời gian dài, cho nên nàng thấy không yên lòng. Trong mắt Tử Vi, dù Tử La có thông minh đến mấy vẫn chỉ là một nha đầu chín
tuổi.
“Ngoan, A La ở nhà nhé. Lần này đi phủ thành xa quá, Tử Thụ, Tử Hiên dẫn muội theo không tiện, quan trọng nhất là lần này họ phải ở lại những hai tháng. Thời gian dài như vậy, sao Tử Thụ có thể chăm chăm giữ
muội mỗi ngày được, thế nên muội đi theo không an toàn.” “Còn nữa, chuyện này đi hơn hai tháng, muội nhẫn tâm bỏ Đại tỷ, Nhị tỷ và Tiểu Lục sao.” Cuối cùng Tử Vi còn dùng chiêu tình cảm. Không thể không nói, để giữ Tử La lại Tử Vi cũng liều mạng lắm rồi, bởi vì nàng không yên lòng khi Tử La cách xa mình như vậy, lại lâu đến thế.
Tử Thụ, Tử Hiên là con trai, nàng không thể trói buộc hai đứa nó. Dù sao nam tử hán đại trượng phu, ra ngoài một lần mới trưởng thành được. Nhưng A La còn nhỏ như vậy, sao có thể đi ra ngoài được đây.
Tử La nghe Tử Vi khuyên bảo thì không dao động mấy, nhưng lúc nghe đến câu kế tiếp thì nàng lại có phần cảm động.
Nàng không nỡ xa Tử Vi, Tử Đào, Tiểu Lục đầu. Nhưng mà nàng cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội đi phủ thành lần này. Bởi vì lần này đi phủ thành, nàng không chỉ gánh vác trách nhiệm chăm lo ăn uống cho Tử Thụ, Tử Hiên, mà còn vì nàng chưa được tới phủ thành bao giờ, cho nên cũng muốn đến xem thử, xem có cơ hội làm giàu hay không. Tử La nghe Tử Vi nói vậy thì trầm mặc, nhất thời nàng cũng không biết có nên đến phủ thành nữa hay không. Hôm nay Dung Phong tới nhà thấy Tử La trầm mặc hơn không ít, hỏi ra mới biết Tử La buồn phiền vì chuyện này.
“Ta còn tưởng chuyện gì, không phải đi phủ thành thôi sao? Cái này thì đơn giản, đến lúc đó mấy huynh
muội cùng đi là được rồi. Nếu mọi người không thể xa nhà quá lâu cũng không sao, chúng ta có thể để Tử Thụ, Tử hiện đi phủ thành trước để chuẩn bị cuộc thi, mấy tỷ muội chờ đến khi Tử Thụ, Tử Hiên sắp thi, còn khoảng hai ngày thì hẵng đến phủ thành, không phải như vậy là ổn sao. Vừa lúc trung tuần tháng Năm ta cũng có việc phải đến phủ thành một chuyến, lúc đó ta sẽ hộ tống mọi người.”
Tử La nghe Dung Phong nói vậy thì hai mắt sáng bừng, mong đợi nhìn về phía Tử Thụ, Tử Vi. Tử Thụ ngẫm nghĩ một chút thấy cũng không phải là không được, hơn nữa Tử La mong chờ như thể: “Không phải là không thể, còn gà vịt bò trong nhà, nếu cần người chăm sóc chúng ta có thể nhờ Đào Hoa tỷ giúp đỡ. Về phần cửa hàng thì Đại Sơn ca cũng có thể lo liệu được. “Nhưng nếu đi cũng phải mất một tháng, chuyện trong nhà và cửa hàng có thể để vậy sao?” Tử Vi vẫn thấy không yên lòng.
“Đúng đó, nhưng mà phủ thành chỉ cách chúng ta hơn một ngày đi đường mà thôi, cứ cách mấy ngày sẽ có người từ phủ thành đến trấn trên báo cáo việc cho ta, nếu mọi người không yên tâm thì chuyện nhà, cửa hàng có xảy ra việc gì thì ta có thể bảo người làm tới đưa tin.”
Thấy Dung Phong đã nói đến mức này, Tử Vi nào dám không đồng ý, hơn nữa Tử La bên cạnh cũng bảo đi ra ngoài nhiều một chút, mở rộng tầm nhìn mới tốt, các nàng có thể tới phủ thành mua sắm thêm, ở phủ thành chắc chắn có nhiều đồ hơn huyện thành, thậm chí có vài thứ rẻ hơn nữa.
Nói đến mức Tử Vi, Tử Thụ cũng phải đồng ý cho mọi người đến phủ thành.
Hôm nay là ngày Tử Thụ, Tử Hiên lên đường.
Bởi vì sau khi đến trấn trên, phải ngồi xe ngựa một ngày nữa mới đến được phủ thành, cho nên huynh đệ Tử Thụ và các bạn trong thư viện đã hẹn buổi trưa cùng xuất phát, tối ở lại huyện một buổi rồi hôm sau sẽ khởi hành đến phủ thành.
Hành lý của Tử Thụ, Tử Hiên đã được mấy tỷ muội chuẩn bị từ vài ngày trước, tôi qua các nàng kiểm tra lại lần nữa, sáng sớm nay ăn điểm tâm xong thì đi luôn.
Hôm nay nhà Tử La vẫn mở cửa tiệm buôn bán như bình thường, sau khi ăn cơm trưa ở cửa hàng xong, Tử Thụ, Tử Hiên thấy gần tới giờ rồi nên đi cùng Thiết Đản đến thư viện, tập trung cùng mọi người. Dù sao cũng phải đi xa nhà, tỷ muội Tử La và Trần thẩm, Trần thúc đều tự mình đưa họ đi.
Lần này thư viện Cổ Thủy ngoài bốn người đầu thị huyện phải đến phủ thành ra, còn sáu người đậu thi huyện năm ngoái như Thiết Đản cũng cùng nhau đi thi phủ thành.
Lúc huynh muội Tử La vừa đến cửa viện thì thấy xe lão Chu cũng tới.
Đưa Chu Viễn đến phủ thành lần này, ngoài lão Chu và mẹ Chu Viễn - Chu Hà thị ra, còn có hai người anh và một chị dâu đi cùng.
Những thí sinh khác người ta tới tiễn cũng không ít. Sau một hồi lưu luyến chia tay, thấy thời gian vừa tới, các thí sinh mới bắt đầu xuất phát.