Thân Diệc Phàm thấy mắt Tử La ánh lên tia ngạc nhiên mừng rỡ, sự vui mừng ấy làm cả người nàng như tắm trong ánh sáng, đôi mắt nàng còn sáng hơn kim cương trong hộp. Thân Diệc Phàm nhất
thời thấu hiểu được ý nghĩa của từ “rực rỡ”! Thấy Tử La hài lòng với món quà của mình như vậy, Thân Diệc Phàm cũng cảm thấy thỏa mãn vô hạn.
Lúc2Thân Diệc Phàm nhìn thấy đối vòng tay này, hắn nghĩ hẳn là Tử La sẽ thích, hơn nữa chính hắn cũng cảm thấy Tử La đeo đôi vòng này rất thích hợp, vì thế không cần do dự đã lập tức mua.
Không hiểu tại sao, đôi lúc hắn sẽ vô tình nhớ tới lúc Tết Nguyên Tiêu năm nay, thấy Tử La đeo sợi dây chuyền trân châu mà Mạc Vân8Thiên tặng cho nàng, hắn luôn cảm thấy thật chướng mắt. Hắn luôn hy vọng những vật mà Tử La đeo trên người đều là quà của hắn, chính hắn cũng chẳng rõ lý do vì sao.
“A La, muội đeo lên thử đi!” Thận Diệc Phàm nói.
“Đúng, đúng, mau thử đi nào!” Hiếm có cô nương nào kháng cự lại được mị lực của đá quý, Tử Đào thấy vậy cũng thúc6giục. “Được!” Tử La cảm thấy mình thật không có tiền đồ, nàng cầm đôi vòng tay này mà tay cũng run run.
Vòng tay này ngoài kim cương chói mắt phía trên còn có thiết kế vô cùng tinh xảo. Sau khi Tử La đeo vào, chỉ thấy một vòng kim cương lóng lánh, không nhìn thấy bao nhiêu vàng, thỉnh thoảng có màu vàng lộ ra thì người ta mới biết3là vàng khảm kim cương phía trên. Màu vàng như ẩn như hiện trong ánh sáng chói của kim cương càng làm cho người ta muốn nhìn không dứt. Trên tay Tử La như mang theo những ánh sao, cùng với cánh tay mảnh khảnh của nàng, đẹp không nói nên lời.
Tử La càng xem càng thích.
“Thân đại ca, vòng tay này rất đắt phải không?” Kích động qua đi, Tử La5liền nghĩ tới chuyện này, quà quá đắt tiền, nàng không dám nhận đầu.
Sao Thận Diệc Phàm lại không hiểu ý của Tử La, hắn cười, nói: “Chuyện này A La không cần lo lắng, những thứ đá quý này không thịnh hành ở chỗ chúng ta, đều là do các thương nhân Tây Vực mang tới, giá cũng không đắt, còn rẻ hơn vàng một chút, rất xứng với A La, muội đừng chê quà của Thần đại ca nha!”
“Không chế, không chê, A La rất thích, cảm ơn Thân đại ca!” Tử La vội vàng nói, nói xong còn thi lễ với Thân Diệc Phàm.
Thần Diệc Phàm thấy dáng vẻ của Tử La thì biết nàng rất thích rồi. Nhìn Tử La vui vẻ, trong lòng Thân Diệc Phàm dấy lên một cảm giác thỏa mãn chưa từng có, ngay cả chính hắn cũng thấy kinh ngạc.
Sau khi Tử La nghe Thân Diệc Phàm nói kim cương ở nơi này không đắt, không nhịn được vội hỏi Thận Diệc Phàm: “Thân đại ca, huynh có tiện mang giúp bạn muội một ít trang sức đá quý nữa không? A La còn muốn một ít nữa, A La muốn tặng cho Đại tỷ và Nhị tỷ, còn cho những người khác nữa.”
“Chuyện này hơi khó một chút, kim cương mặc dù không đắt, nhưng thương nhân đến từ Tây Vực cũng không nhiều, dù ta có tìm được cũng không chắc người nào cũng mang theo đá quý, ngay cả có mang theo thì số lượng cũng không nhiều. Nếu như muội thích, lần sau gặp những thương nhân Tây Vực ta sẽ hỏi thăm giúp muội.” Thân Diệc Phàm nói.
“Cũng chỉ có cách này thôi, cảm ơn Thần đại ca.” Tử La nghe xong có chút tiếc nuối, nhưng cũng chẳng còn cách nào cả. Thân Diệc Phàm lại trò chuyện cùng mấy người Tử La trò chuyện một lúc lâu, sau đó mới lên đường trở về biệt viện ở trấn trên.
Sau khi Thân Diệc Phàm đi, mấy người Tử La cũng bắt đầu tính toán. Trong thư phòng ở hậu viện, Tử La cầm sổ nhỏ của mình tính toán, ha ha, cộng thêm quà hôm nay Thân Diệc Phàm tặng, bây giờ coi như nàng cũng có chút tài sản.
Từ lúc nàng và Thận Diệc Phàm hợp tác cùng kinh doanh đồ chơi vải đến giờ đã ba năm, trước mắt, hơn hai năm, mỗi tháng nàng được chia năm trăm hai, sau này được khoảng sáu trăm hai. Số tiền này không tính là nhiều, những hơn hai năm cộng lại cũng được mười bốn nghìn lượng bạc. Lúc trước Tử Thụ có mượn nàng năm ngàn lượng bạc mua điền trang và cho Tử Vi đồ cưới, nhưng tháng Tư năm nay, sau khi nhận tiền chia được từ xưởng đồ dùng gia đình Tử Thụ đã trả tiền lại cho nàng.
Mà bắt đầu từ năm nay, sau khi mấy người Thân Diệc Phàm mở cửa hàng quà tặng Như Ý, kho bạc nhỏ của Tử La càng ngày càng nhiều hơn.
Từ tháng Giêng đến giờ Tử La đã được chia lãi ba quý, cộng lại thì có hơn hai mươi ngàn lượng bạc.
Cho nên kho bạc nhỏ của nàng, cộng thêm tiền mừng tuổi, tiền tiêu vặt được cho, bây giờ nàng đã có hơn ba mươi sáu ngàn hai trăm lượng bạc rồi.
Đây đúng là một khoản tiền lớn! Ít nhất là Tử La cảm thấy như vậy. Tử La xem sổ sách của mình xong, sau đó giúp bạn người Tử Thụ xem sổ sách trong nhà.
Việc kinh doanh bánh ngọt của huynh muội Tử La và Thân Diệc Phàm đến tháng Mười hai năm nay là được bốn năm. Gần bốn năm qua, mặc dù thu nhập không nhiều nhưng cũng khá ổn định, mỗi tháng cũng lãi
được khoảng ba trăm lượng bạc. Mấy năm nay, tính ra cũng được mười bốn ngàn lượng bạc. Đến nỗi việc kinh doanh bánh xốp, huynh muội Tử La mỗi tháng cũng có thể thu về đến hai trăm lượng bạc từ chỗ Thân Diệc Phàm, hợp tác ba năm, các nàng cũng được chia bảy ngàn lượng bạc. Trừ hai cái này, còn có thu nhập từ cửa hàng malatang và xưởng đồ dùng trong tháng Tư năm nay nữa.
Đầu tiên là malatang, từ cuối năm ngoái, sau khi các nàng mở chi nhánh thứ hai, tháng Hai năm nay lại mở chi nhánh thứ ba ở thị trấn. Chi nhánh thứ ba làm ăn cũng rất tốt, không kém so với chi nhánh thứ hai.
Tiếp đến, bây giờ Tử Thụ, Tử Hiên và Lưu Hoành, Thiết Đản bọn họ vào thành đi thi, Tử Thụ và Tử Hiên cũng xem xét đi mua hai cửa hàng.
Vì vậy huynh muội Tử La khai trương chi nhánh thứ tư của Đống gia malatang ngay tại phủ thành, cũng không có mấy “địa đầu xà” đến quấy rối, từ lúc khai trương đến giờ làm ăn rất thuận lợi.
Thêm nữa Lương tri phủ viết tâm hoành phi “bình dân mỹ thực” cho cửa hàng malatang càng làm cho danh tiếng lan xa, thậm chí có thể nói, ở Bạch Nhạc phủ, Đổng gia malatang đã có chỗ đứng nhất định.
Nhân lúc này bọn họ mua cửa hàng ở phủ thành, chính là vì muốn mở chi nhánh thứ năm. Trước mắt mua hai cửa hàng này vì vị trí tốt, người ở phủ thành cũng nhiều, doanh thu mỗi ngày gấp đôi chi nhánh thứ hai, thứ ba. Nhà Tử La năm nay nhờ năm cửa hàng này mỗi tháng có thể kiếm được hơn chín trăm, xấp xỉ một ngàn lượng bạc tiền lãi. Nếu tính chỉ một cái thì mấy năm qua các nàng đã kiếm được hơn bốn ngàn lượng. Mà trước mắt, kiếm nhiều tiền nhất không phải kinh doanh bánh ngọt, bánh xốp hay malatang mà là xưởng đồ dùng. Việc kinh doanh đồ gia dụng các nàng đã tính toán từ tháng Chạp năm ngoái, qua năm mới các nàng bắt tay vào làm. Đến tháng Tư, đợt hàng đầu tiên đã được đưa ra thị trường tiêu thụ. Sáng kiến của các nàng là con đường kiếm tiền của nhà xưởng, vật liệu gỗ này là thông qua Dung Phong mà mua được độ tốt. Nhà xưởng gia cụ của mấy người Tử La, không chỉ có thợ giỏi, vật liệu gỗ tốt, thiết kế lại còn đặc sắc. Từ lúc bọn họ đưa ra thị trường tiêu thụ thì được rất nhiều nhà giàu săn đón, bán cũng được nhiều tiền hơn. Sau đó Tử La các nàng còn có dịch vụ cung cấp cho những nhà giàu có sản phẩm định chế theo yêu cầu. Giá tiền của sản phẩm định chế còn cao hơn nhiều, nhưng bởi vì khách hàng không chỉ làm đồ gia dụng định chế, mà còn có thể dựa theo ý thích của mình đặt hàng, vì vậy dù giá rất cao nhưng vẫn thu hút nhiều người. Trước mắt, Tử La các nàng ở trấn trên, huyện thành, phủ thành đều có một tiệm bán hàng của xưởng gia cụ, khách đến có thể chọn mua, cũng có thể đặt hàng. Lúc trước kinh doanh xưởng gia cụ thì hồi tháng Tư các nàng lại được hai ngàn lượng bạc, càng làm càng tốt, đến bây giờ mỗi tháng các nàng đã có thể lãi được khoảng sáu ngàn lượng bạc. Không tính tháng trước, tháng Sáu này, Tử La các nàng đã thu được từ việc này hơn hai mươi ngàn lượng bạc.
Hiện tại, đại sư phó mà các nàng mới về xưởng chính là Trần Đại Ngưu, ngoài ra còn khoảng mười người thợ mộc khác là bạn bè của Trần Đại Ngưu và người do Dung Phong giới thiệu tới.
Những người thợ mộc này đều do Trần Đại Ngưu và Dung Phong lựa chọn, các nàng cũng gặp qua, nhân phẩm tốt, trung thực, có thể tin được. Nhưng Tử La luôn giữ bí mật về các bản thiết kế đồ dùng, cũng ký hợp đồng mười năm với những người này.
Trước mắt, bởi vì mỗi một món đồ các nàng bán ra đều chia hoa hồng cho thợ mộc, hơn nữa còn dựa theo số lượng hàng làm ra mà tính tiền công, cho nên năng suất của nhà xưởng vẫn tương đối cao. Nhà xưởng này nằm ở trong thôn mà Tử La ở, cách nhà không xa, chỗ nhà Trần thẩm đi về phía Đông mấy trăm thước là tới. Vì mở nhà xưởng này nên các nàng mua thêm mấy mẫu đất gần đó, cũng xây một căn nhà lớn cho thợ mộc, thậm chí bọn họ có thể mang người nhà đến ở chung.
Đãi ngộ của nhà xưởng tốt như vậy, làm cho rất nhiều thợ mộc muốn vào đây làm việc.
Nói đến nhà xưởng thì không thể không nhắc đến Chu Viễn. Chu Viễn này đừng nhìn trước đây hắn đi học chả ra làm sao, người cũng hiểu động như con khỉ, không ngờ hắn cũng có đầu óc buôn bán của lão Chu, thậm chí còn hơn, đúng là hậu sinh khả uý.