Chu Viễn được ý tưởng về nhà xưởng của Tử La gợi ý. hắn thấy Tử La các nàng chiếm được thị trường đồ gia dụng đắt tiền, người mua phần lớn đều là nhà giàu. Trong lĩnh vực này cũng rất nhiều người thèm muốn nhưng không cạnh tranh được với các nàng. Bởi vì các nàng từ lúc bắt đầu đã định hướng cho sự phát triển của xưởng gia cụ, mấy nhà giàu có sẽ không tham rẻ, nên nhiều người2bắt chước theo cũng không kiếm được bao nhiêu. Nhưng Chu Viễn lại có cái nhìn độc đáo, hắn chọn hướng đi khác với mấy người Tử La, thiên về sản phẩm cho người tiêu dùng trung lưu và bình dân. Vì vậy hắn mượn lão Chu một khoản tiền, cũng mở xưởng gia cụ ở trấn trên, chuyên làm đồ gia dụng cho các gia đình bình thường, mời bọn người Tử La về bản thiết kế, hắn sẽ chia cho các nàng8ba phần tiền hoa hồng. Vì vậy thương hiệu đồ gia dụng “Hoà Mỹ” của Chu Viễn ra đời. Do thiết kế Tử La làm cho Chu Viễn đều dựa vào nhu cầu của nhà bình thường hoặc nhà nông làm ra, hơn nữa Tử La còn có một ít kinh nghiệm của đời sau nên đồ đạc không chỉ mới mẻ độc đáo mà còn thuận tiện sử dụng, lại tiết kiệm, cho nên đồ gia dụng của bên Chu Viễn từ tháng6Tám đưa ra thị trường cũng rất được hoan nghênh. Tháng đầu tiên, Chu Viễn thu được hai ngàn lượng.
Chu Viễn thấy vậy, được cổ vũ tiếp tục nghĩ cách đưa sản phẩm đến thôn khác tiêu thụ, cho người đưa sản phẩm đến thôn khác bán.
Cách này quả nhiên hữu hiệu, hàng của Chu Viễn giá cả hợp lý, mẫu mã độc đáo, lại thêm việc không cần đi ra cửa tiệm, mua xong không cần phải nghĩ cách đóng gói mang về3hoặc tìm người chuyên chở. Vì vậy, đồ gia dụng “Hoà Mỹ” khi đưa sang thôn khác vẫn rất được chào đón. Hãng đồ gia dụng “Hoà Mỹ” của Chu Viễn nhanh chóng chiếm được thị phần với danh hiệu hàng đẹp giá rẻ“. Bây giờ, Chu Viễn đã mở rất nhiều cửa hàng ở các trấn quanh đây, ở huyện thành cũng mở mấy tiệm.
Ý tưởng của hắn không kém gì bọn người Tử La. Chuyện của Chu Viễn khiến cho lão Chu5rất kinh ngạc. Ông không ngờ đứa con trai nhỏ lông bông giờ lại là đứa xuất sắc nhất trong ba anh em, còn hơn cả ông lúc trẻ. Vì vậy, lão Chu thay đổi thái độ, tán dương Chu Viễn một phen trước mặt mọi người.
Chu Viễn cũng đắc ý, sau đó, hắn lại làm Tử La các nàng ngạc nhiên hơn khi hắn nói hắn chỉ mới bắt đầu “bản đồ” kinh doanh của mình.
Dù tạm thời chưa nhận được tiền hoa hồng, nhưng các nàng rất có lòng tin vào sản phẩm của Chu Viễn. Sau khi xem qua các khoản làm ăn, Tử La lại xem một chút sản nghiệp thu được, điền trang,... năm năm nay thu được khoảng năm mươi ngàn lượng bạc.
Sau khi trừ các khoản chi, bây giờ trên sổ sách cũng còn hơn mười hai ngàn lượng. Trong các khoản chi, nhiều nhất là lúc đưa đồ cưới cho Tử Vi. Bọn Tử La đưa cho Tử Vi khoản tiền dùng là mười ngàn lượng, đồ trang sức vàng bạc, đồ cổ tranh chữ, lang la tơ lụa, đồ dùng trong nhà, điền trang, cửa hàng, tất cả khoảng hơn ba mươi ngàn lượng bạc. Nếu không có nguồn thu từ nhà xưởng, chắc là đến giờ Tử Thụ cũng không thể trả năm ngàn lượng cho Tử La, cũng không có cách nào cho Tử Vi đồ cưới phong phú như vậy.
Sau khi tính toán, huynh muội Tử La mặt mày hớn hở, dù trước mắt số tiền còn lại không nhiều, nhưng các nàng có thể kiếm tiền mà, đặc biệt là nhà xưởng này, các nàng tin tưởng trong tương lai sẽ kiếm được nhiều hơn..
“Ôi! Thật đáng thương, tiền tiêu vặt của ta so với A La chỉ là hạt cát trong sa mạc!” Tử Đào thấy Tử La có ba mươi sáu ngàn lượng, còn nhiều hơn tiền chung, không khỏi cảm khái.
Tử Đào mới lấy tiền của mình ra đếm, nàng chỉ có hơn hai trăm lượng, thật ra trong đó còn bao gồm cả một trăm lượng lẫy của Chu Viễn nữa. “Ha ha, Tử Đào, đừng nói muội, ta và Đại ca còn thảm hơn, hai người chúng ta cộng lại còn không tới một trăm lượng. Đến Tiểu Lục, ta đoán nó cũng chẳng có nổi một trăm lượng. Cho nên chỉ cần không so sánh với A La thì muội cũng được tính là một tiểu phú bà rồi.” Tử Hiên trêu ghẹo nói.
Tử Hiên và Tử Thụ hơn một năm qua vì chuyện làm ăn trong nhà mà bận bịu trước sau, bốn cửa hàng malatang, xưởng gia cụ đều do Tử Thụ và Tử Hiên quản lý, dù là tiểu nhị hay chưởng quỹ, kế toán đều là người do Tử Thụ, Tử Hiên mời hoặc mua
về. Mà ngày thường, công việc trong cửa hàng, xưởng đồ gia dụng đều do Tử Thụ, Tử Hiên chăm lo. Tử La cũng chỉ ở một bên thỉnh thoảng nhắc nhở bọn họ, nhưng sẽ không làm thay.
Qua một năm quan sát, Tử La phát hiện hai vị ca ca của nàng đều rất có bản lĩnh, có rất nhiều lựa chọn, quyết định của bọn họ vô cùng ổn thoả, đây cũng là nguyên nhân các nàng làm ăn đều suôn sẻ thuận lợi.
Nói đến Tử Hiên, nàng thấy cậu còn thích hợp làm ăn hơn cả Tử Thụ, đây không phải nói Tử Thụ làm kinh doanh không tốt, ngược lại, Tử Thụ có ánh mắt rất thấu đáo, biết nhìn và dùng người. Chuyện này có thể thấy rõ qua việc những người tiểu nhị, kế toán, chưởng quỹ mà cậu mời về đều chưa từng làm chuyện bất chính.
Hơn nữa, Tử Thụ là một người lương thiện, cậu luôn biết cấp dưới thông thạo những gì, để họ làm việc đúng chuyên môn, là một lãnh đạo tốt. Nhưng Tử Thụ thiếu sự liều lĩnh, điều này có thể do cậu quá thành thục ổn trọng, nên không có quá nhiều dã tâm.
Ngược lại Tử Hiên là một người khá liều lĩnh, tham vọng trong kinh doanh cũng lớn hơn Tử Thụ rất nhiều. Cậu luôn muốn thử nghiệm những việc khó khăn, nhiều thách thức. Hơn nữa cậu thông minh cơ trí, làm người khéo đưa đấy, thế nên Tử La cảm thấy Tử Hiên thích hợp làm kinh doanh hơn.
Mà chuyện hôn sự, đồ cưới của Tử Vi, từ lúc đưa sính lễ đến khi hôn lễ kết thúc, mọi chuyện trước sau khách mời, đãi tiệc, thuê người tổ chức, đều do Tử Thụ và Tử Hiên lo liệu, bọn họ chính là trụ cột của gia đình.
Hôn sự của Tử Vi, Tử Thụ và Tử Hiên lo liệu đều ổn thỏa, việc quản lý cửa hàng, xưởng gia cụ, qua lại giữa huyện thành, phủ thành nhiều, nên bọn họ kinh nghiệm phong phú, càng thành thục hơn so với trước đây.
Nhưng Tử Hiên lúc ở nhà vẫn giống như trước, thích chơi đùa với mấy người Tử La. Chắc hẳn đám tiểu nhi, người làm cũng khôn ngờ Nhị thiếu gia của bọn họ sẽ có dáng vẻ như vậy.
Tử La nghe Tử Đào và Tử Hiên nói xong, lập tức nghĩ đến một cách hay để dời sự chú ý của Tử Đào, không muốn bị trêu chọc muối ngày. Thế là buổi tối nàng nói muốn ngủ chung với Tử Đào.
Tử La thấy Tử Đào tắm xong vào phòng bèn cất sổ sách lại trên giá, sắp xếp ý, nói với Tử Đào: “Nhị tỷ, tỷ có muốn có thêm tiền tiêu vặt không? A La chỉ tỷ cách kiếm tiền còn nhiều hơn cả A La.”
Tử La thả một con mồi vô cùng lớn. “Kiếm nhiều tiền hơn muội ư?” Tử Đào nghi ngờ. “Đúng! Nhị tỷ có muốn không?” “A La,muội có ý gì hay thì nói đi.” Tử Đào nghe lời của Tử La, quả nhiên rất hứng thú. Tử La thấy vậy lại nói thêm: “Nhị tỷ, tỷ suy nghĩ chút nha, A La có nhiều tiền như vậy, A La muốn dùng thể nào thì dùng, đồ ăn ngon, chơi vui, quần áo, trang sức muốn mua thì mua, lại không tiêu tiền của gia đình, không lo không có bạc dùng, thật tốt nha.”
Quả nhiên, Tử Đào càng nghe càng thích thú.
Tử La tiếp tục: “Giống như chyện xuất giá của Đại tỷ lần này tốn nhiều tiền, trong nhà liền không có bạc dùng. Nhị tỷ, đổi lại là tỷ, tỷ có thể từ chối sao?” “Chuyện này...” Rõ ràng Tử Đào thấy nàng cũng sẽ giống Tử Vi, thậm chí còn quật cường hơn Tử Vi. “Nhị tỷ chắc là không thể rồi. Cho nên Nhị tỷ nên để dành chút tiền như A La, đến lúc đó không chỉ có thể
mua thứ mình thích, còn có thể tự mình chuẩn bị đồ cưới, không cần tốn nhiều bạc trong nhà, chuyện này cũng không quá khó, hơn nữa, nếu chính mình có tiền, nếu trong nhà cần dùng gấp thì có thể xuất ra giúp đỡ, đây không phải chuyện rất tốt sao?” Tử Đào nghe Tử La nói đến đây, cũng nghĩ đến Tử La lấy tiền của chính mình mua nhà, mua đất, vì thế liền động tâm.
“Vậy A La có cách kiếm tiền hợp với tỷ sao? Muội cũng biết ta không thông minh như muội, nghĩ ra được mấy thứ đồ chơi vải, cũng không có bản lĩnh buôn bán, quản lý như Đại ca, Nhị ca, thậm chí cũng không hiểu biết nhiều như Đại tỷ. Muội nói xem tỷ trừ làm mấy chuyện trong nhà thì chẳng có bản lĩnh gì khác, làm sao kiếm tiền được đây?”