Thế là sau lễ cập kê liền có nhiều người biết nhà Tử La có một cô nương mới đến tuổi cập kê, không chỉ mỹ mạo vô song, mà nghe nói tài thêu thùa xuất chúng, lại còn biết chữ, biết tính toán sổ sách, nói là tài nữ cũng không ngoa.
Mà khi nghe tin cô nương ấy vẫn chưa đính hôn, nhiều người bắt đầu để ý tới nàng. Chuyện này khiến Chu Viễn đau khổ không thôi, mà có đau khổ cũng đáng đời cậu. Tử Đào trong lễ cập kê khiến2người ta có ấn tượng sâu sắc như thế cũng nhờ công của cậu ta mà. Ai bảo cậu tặng gấm ngũ sắc chứ, giờ hay rồi, bây giờ Tử Đào nhờ lễ phục may từ gấm ngũ sắc càng thêm lộng lẫy muốn chọc mù mắt người khác, tình địch của cậu cũng tăng lên. Lúc này Chu Viễn thật muốn mua khối đậu hũ đập đầu cho rồi, tại sao mình lại ngu ngốc như vậy chứ, nhưng trách ai bây giờ, chỉ có thể trách mình thôi.
Thể là vì không muốn để8cho thê tử tương lai bị người ta cướp mất, Chu Viễn ngay cả chuyện làm ăn cũng chẳng màng, đều giao cho hạ nhân, còn cậu lúc nào cũng để ý đến động tỉnh nhà Tử La, còn năm ngày ba bữa đến nhà Tử La lượn lờ, còn bám đuôi Tử Đào một tấc cũng không rời, cũng không vì Tử Đào trợn mắt lườm mà lùi bước.
Huynh muội Tử La thấy vậy đều không biết phải nói gì, cũng cảm phục nghị lực của Chu Viễn.
Mà huynh muội Tử La sau khi6Tiểu Lục thi đậu án thủ, Tử Đào cập kê cũng thấy người làm trong nhà còn chưa đủ, cần phải mua thêm người làm mới được.
Suy tính một phen, huynh muội Tử La quyết định trước tiên mua hai nha hoàn, một người hầu và hai gã sai vặt đánh xe ngựa.
Hai nha hoàn là để Tử La, Tử Đào dùng, vì tỷ muội Tử La thấy có nhiều khi hai nàng cần phải tách ra làm việc, mà chỉ có Xuân Hoa, Hạ Hà thì không đủ.
Người hầu là cho Tiểu Lục, dù3sao Tiểu Lục bây giờ cũng được coi là có công danh, có lúc cũng cần đi ra ngoài một mình, có thêm người hầu đi theo Tử La các nàng cũng yên tâm.
Còn gã sai vặt đánh xe thì huynh đệ các nàng đúng là cần thật. Tử Thụ bọn họ ra ngoài có thể tự mình đánh xe, nhưng tỷ muội Tử La thì phải cần có người đánh xe mới được.
Lần này cần thêm nhiều người, nên huynh muội Tử La không thể điều người trong cửa hàng được, vì những người5làm trong cửa hàng phải trải qua huấn luyện bồi dưỡng một thời gian mới làm được trong cửa hàng. Thể là huynh muội Tử La quyết định đến Nha quán mua người. Lần này mua người hầu trong nhà, nên mấy huynh muội các nàng đi cùng nhau, bọn họ chọn chỗ trước đây đã từng quen biết - Nha quán của Dương Nha Quái. Dương Nha Quái vừa nhìn thấy huynh muội Tử La đi vào ánh mắt liền sáng rực, ân cần chạy ra đón tiếp.
“Là huynh muội Đổng đại thiếu gia ạ! Sao lại để các thiếu gia tiểu thư tự mình đến đây chứ, có chuyện gì cần lão Dương đây, các thiếu gia phái người đến nói một tiếng là được rồi, nào dám phiền các thiếu gia tự mình đến chứ.” Dương Nha Quái cười vô cùng thân thiết.
“Dương Nha Quái khách khí rồi, chúng ta đang muốn mua mấy người về nhà hầu hạ, không giống như mua người làm trong cửa hàng, thế nên chúng ta muốn tự mình đến xem xét, chọn người phù hợp.” Tử Thụ nói.
“Dạ đúng, dạ đúng, đến Nha quán chọn người thì dễ dàng hơn. Lại nói, Đổng đại thiếu gia đến thật đúng lúc, chỗ chúng ta đang có thêm một nhóm người mới tới, đều rất tốt, nhất định các thiếu gia sẽ ưng ý. Không biết các thiếu gia muốn chọn người như thế nào?” Dương Nha Quái nghe vậy hỏi. “Cần hai nha hoàn, ba gã sai vặt, khoảng chừng mười tuổi.” Tử Thụ nói. “Vâng vâng, để ta đi sắp xếp.” Dương Nha Quái nói xong liền sai người đưa những người đủ điều kiện ra để huynh muội Tử La chọn. Tử La thấy Dương Nha Quái gọi hết tất cả người đủ điều kiện ra trong khi các nàng chỉ mua có năm người, có thể thấy hắn rất nể mặt các nàng rồi. Nhưng chuyện này cũng không có gì lạ, bởi gia nghiệp nhà các nàng càng mở rộng, cần người càng nhiều, bọn họ đương nhiên trở thành khách hàng lớn của Dương Nha Quái, tận tâm đối đãi với thần tài như huynh muội bọn họ cũng là chuyện bình thường. Chỉ một lát sau trước mặt huynh muội Tử La đã đứng đầy người chờ Tử La các nàng chọn.
Tổng cộng hơn trăm người. Mắt cũng nhìn không hết, làm sao chọn đây? Lần này đến Nha quán, trừ Tử Hiên đi thị sát cửa hàng ra thì huynh muội Tử La đều đến đủ hết. Có điều mọi người thấy Tử Thụ chưa lên tiếng, cũng yên lặng đứng sau Tử Thụ. Tử Thụ thấy nhiều người như vậy cũng hơi nhíu mày, nhưng cậu nhanh chóng thả lỏng, nhìn những người đứng bên dưới nói: “Đầu tiên ta phải nói rõ tình huống nhà chúng ta cho mọi người biết, nhà chúng ta không phải là quan lại hay gia đình giàu có gì hết, thế nên người hầu của chúng ta cũng cần phải làm việc nặng, phải nấu cơm giặt đồ đốn củi. Chúng ta không miễn cưỡng ai hết, những người có thể làm việc nặng hoặc đồng ý làm việc nặng, muốn đến nhà chúng ta thì ở lại, người nào không muốn thì có thể đi.” Tử Thụ vừa nói xong, đám người bên dưới liền xuất hiện nhiều vẻ mặt khác nhau, có người kinh ngạc, có người do dự, có người coi
thường, có người không để ý...
Tử La đứng sau Tử Thụ, nhìn thấy rõ mấy cô nương có chút nhan sắc đứng hàng đầu tiên nghe Tử Thụ nói xong liền tỏ vẻ khinh thường, nghĩ bọn họ chắc là muốn được bán cho nhà giàu đi.
Quả nhiên mấy cô nương đó liền lui ra, trong đó có một cô nương vênh váo nổi giận kéo một cô nương đang có vẻ do dự, nói: “Ngươi điếc à? Không nghe người ta nói là tìm người về bổ củi nấu cơm sao, ngươi muốn đi hả?”
Cô nương bị kéo đi do dự một lát cũng đi rồi. Cô nương vênh váo kia còn vừa đi vừa nói: “Làm ta mất công đi một chuyến, còn tưởng nhà giàu vương tôn gì chứ, hóa ra là bọn chân đất quê mùa.”
Tử La thấy vậy cũng kinh ngạc, coi như được mở rộng tầm mắt. Đã lưu lạc tới cảnh bị bán như vậy rồi mà còn kiêu ngạo được sao?
Dương Nha Quái đứng cạnh Tử Thụ thấy vậy cũng lúng túng, nhưng hắn thấy huynh muội Tử La không nói gì, vẻ mặt điềm tĩnh, nghĩ giờ hắn nói gì cũng không tiện, đành phải nhìn lại, nghĩ lát nữa phải quản giáo đám người kia kẻo sau này lại gây họa cho hắn.
Chờ đám người kia đi hết, lúc này trong sảnh chỉ còn lại chừng hai mươi người, trong đó đa phần là nam, nữ chỉ còn mấy người. Tử Thụ nhìn thấy vậy cũng không tỏ thái độ gì, nói tiếp: “Được rồi, mọi người đã muốn đến nhà chúng ta làm, vậy từng người giới thiệu bản thân một chút đi.” Trong số hai mươi người chọn ra người ưng ý với Tử Thụ không hề khó, dù sao mấy năm nay cậu cũng mua không ít người rồi, chuyện này không làm khó được cậu. Có điều ở đây chỉ có hai mươi người, nếu chọn ra hai gã sai vặt để đánh xe thì dễ, nhưng chọn người hầu cho Tiểu Lục và nha hoàn thì không tốt lắm
Nha hoàn thì ở đây chỉ có bốn cô nương, bảo cậu phải chọn thế nào đây? Chọn hai người lấy hai người? Nha hoàn thân cận với muội muội của mình, cậu phải lựa chọn cẩn thận mới được.
Tử La thấy Tử Thụ chọn ra hai gã sai vặt sau đó có vẻ hơi do dự, cũng biết Tử Thụ đang đắn đo chuyện gì, liền nói: “Đại ca, hai người bên phải thể nào ạ?”
“Đại ca nghe theo ý của các muội.” Tử Thụ nói. “Vậy Nhị tỷ nghĩ sao ạ?” Tử La lại hỏi Tử Đào.
“Ừ, tỷ thấy hai người kia đỡ hơn một chút.” Tử Đào nói.
Tử Đào mấy năm nay cùng Tử La quản lý Thải Y Các, nhìn người mặc dù không lợi hại bằng mấy người Tử Thụ nhưng cũng còn nhận biết được tốt xấu. Nàng đương nhiên cũng biết tại sao Tử La lại muốn chọn hai cô nương bên tay phải, vì bọn họ không có liếc nhìn Tử Thụ, Tiểu Lục nhiều như hai người còn lại, trông an phận hơn nhiều.
Là nữ nhân, các nàng vẫn có giác quan thứ sáu.
Hai cô nương bên phải được chọn đồng loạt quỳ xuống tạ ơn. “Đổng đại thiếu gia, thiếu gia còn thiếu một gã sai vặt nữa phải không?” Dương Nha Quái đứng bên thấy vậy nhắc nhở.
Tử Thụ đương nhiên cũng biết còn chưa chọn được người hầu cho Tiểu Lục, nhưng đây là chuyện quan trọng, cậu muốn tìm người thông minh nhanh nhạy một chút, có điều trong đây mặc dù nhiều người, nhưng lại không có ai đạt yêu cầu của cậu.
Lúc này một trong hai cô nương được chọn đột nhiên quỳ xuống nói: “Các vị thiếu gia, tiểu thư, mọi người còn thiếu một gã sai vặt phải không ạ, không biết có thể mua em trai của nô tỳ được không ạ?” “Hỗn láo! Chủ nhân muốn mua người nào đâu đến lượt ngươi khoa tay múa chân!”
Dương Nha Quái ban nãy bị nha đầu kiêu ngạo kia làm mất mặt, lúc này hắn không thể hiện uy nghiêm thì sẽ mất hình tượng trước mặt huynh muội Tử La, người ta sẽ nghĩ hắn không biết quản giáo đầy tớ, làm vậy chẳng phải đuổi khách đi hay sao?
Hơn nữa hắn cũng biết tình hình của em trai cô nương này, cậu ta như vậy còn có thể làm người hầu sao? Dương Nha Quái thấy nha hoàn kia nói vậy liền quát lớn.
“Dương Nha Quái, xin hỏi có thể bảo em trai của nàng ta ra cho chúng ta xem thử không?” Tử La nói.
Tử La nhớ ra khi cô nương này giới thiệu mình thì có nói nàng ta còn một em trai bán thân cùng mình. Mặc dù nàng ta nói nhỏ, còn hơi lắp bắp, nhưng Tử La có thể nghe rõ thân thể của nàng ta, cha mẹ nàng ta bị bệnh qua đời, trong nhà còn thiếu nợ rất nhiều. Những chủ nợ không đòi được bạc, liền bán hai tỷ đệ đi gán no. “Chuyện này...” Dương Nha Quái hơi do dự, hắn sợ huynh muội Tử La nhìn thấy em trai của cô nương kia sẽ cảm thấy bị lừa.
“Dương Nha Quái, có gì không tiện hay sao?” Tử Đào thấy vậy cũng hỏi, huynh muội các nàng đều được uống nước linh tuyền của Tử La nên trí nhớ rất tốt. Tử Đào cũng nhớ thân thể của cô nương kia, cho dù ban nãy Tử La không nói thì nàng cũng nói, dù sao thân phận như vậy cũng khiến nàng thương tiếc.