Dương Nha Quái là người tinh ranh, Tử La và Tử Đào đã nói vậy rồi, nếu hắn còn giấu giếm thì lại
khiến người ta nghi ngờ, thế là sai người đi gọi em trai cô nương kia tới. “Cảm ơn các vị thiếu gia, tiểu thư!” Cô nương kia thấy Dương Nha Quái sai người gọi em trai mình, liền không ngừng dập đầu cảm tạ huynh muội Tử La.
Một lát sau, em trai của nàng ta được đưa đến, nói chính xác là được người ta khiêng đến. Dương Nha Quái2thấy huynh muội Tử La tỏ vẻ nghi hoặc, trong lòng căng thẳng, vội giải thích: “Đổng đại thiếu gia, hai tỷ đệ này Nha quán chúng ta mới mua về nửa tháng trước. Lúc mua về tiểu tử này đã bị thương hàn rồi, uống mấy thang thuốc cũng không khỏi.” “Vừa lúc chúng ta cũng phải mời đại phu đến kiểm tra cho mấy người mới mua về, chờ lát đại phu tới cũng tiện thể khám bệnh cho thằng bé này đi.” Tử Thụ nói.
Một lát sau Cảnh Nhất đi8theo các nàng đã nhanh chóng mời đại phu đến. Đại phu cẩn thận bắt mạch kiểm tra cho mấy người Tử La đã mua, sau đó khám cho đứa bé kia. Cũng may đại phu nói đứa bé này thể trạng hơi yếu, nhưng có thể chữa trị, có điều sẽ tốn nhiều tiền thuốc, còn phải điều dưỡng một thời gian.
Cậu bé từ khi được khiêng ra vẫn nằm cạnh cô nương kia, nghe đại phu nói vậy, cô nương kia lần thứ hai dập đầu lạy huynh muội Tử La:6“Các vị thiếu gia, tiểu thư, nô tỳ biết yêu cầu này rất quá đáng, nhưng nô tỳ chỉ có một người em trai duy nhất này thôi, xin các vị cứu đệ ấy, đệ ấy chỉ mới mười tuổi thôi!” Nói xong dập đầu mạnh, trán đổ máu. Mà cậu bé kia thấy vậy liền vội vàng kéo tỷ tỷ mình, nhưng dù sao cơ thể đang yếu ớt, lập tức ngã xuống tấm ván.
Những chuyện này phát sinh quá nhanh, huynh muội Tử La vội vàng sai người đỡ hai huynh3muội dậy. “Đại ca, hay chúng ta mua bọn họ đi.” Tiểu Lục nãy giờ im lặng cũng lên tiếng. “Cũng được, nếu mấy huynh muội chúng ta gặp được tỷ đệ các ngươi cũng coi như có duyên, ta hỏi lại một lần nữa, tỷ muội các ngươi có nguyện ý bán mình cho nhà chúng ta không?” Tử Thụ nói.
“Nô tỳ đồng ý, chỉ cần các vị thiếu gia đồng ý mua lại tỷ muội nô tỳ, giúp đệ đệ nô tỳ chữa bệnh, thì nô tỳ và đệ đệ nhất5định sẽ trung thành với các vị thiếu gia cả đời.” Cậu bé kia nghe tỷ tỷ nói vậy cũng gật đầu mạnh.
Tử Thụ thấy tỷ đệ bọn họ kiên định như thế, trong lòng âm thầm gật đầu. Cậu cũng thương cảm cho hoàn cảnh của tỷ đệ họ, nhưng cậu cũng không phải người qua loa. Nếu hai người họ nhân phẩm không tốt, cậu có thể cứu đứa bé này, nhưng sẽ không mua bọn họ.
Thực ra từ khi cậu bé này được người ta khiêng ra, cậu vẫn luôn chú ý đến hành động của hai tỷ đệ họ. Từ những hành động nhỏ cũng có thể thấy tình cảm khăng khít của hai người, tỷ tỷ vì đệ đệ mà trở nên dũng cảm, đệ đệ cũng quan tâm yêu thương tỷ tỷ. Hơn nữa ánh mắt của bọn họ trong sáng vô cùng, thế nên Tử Thụ mới quyết định sẽ mua cả hai tỷ đệ.
Trả bạc cho Dương Nha Quái, ký khế ước bán thân đầy đủ, huynh muội Tử La liền dẫn người về.
Cổ Thủy trấn, biệt viện Thân gia.
Thân Diệc Phàm đang ngồi làm việc trong thư phòng thì Thư Mặc cầm một hộp điểm tâm gõ cửa đi vào. Thân Diệc Phàm thấy vậy ánh mắt liền sáng rực, đặt bút xuống hỏi: “Điểm tâm của nhà A La muội muội
mang tới hả?” “Bẩm thiếu gia, đúng ạ.” Thư Mặc cung kính dâng lên. Nếu như trước đây Thư Mặc không hiểu tại sao thiếu gia lại coi trọng huynh muội Tử La như vậy, nhưng từ khi huynh muội Tử La đưa ra ý kiến giúp chuyện làm ăn của nhà họ Thân mở rộng hơn, đặc biệt là chuỗi cửa hàng vật phẩm Như Ý làm ăn vô cùng thuận lợi, hắn liền khâm phục huynh muội họ vô cùng.
Lần này người nhà họ Thân đối xử với thiếu gia như vậy, Thư Mặc cũng tức giận vô cùng, nếu không có chuỗi cửa hàng Như Ý thì thiếu gia đã trắng tay rồi. Thế nên Thư Mặc càng thêm cảm kích huynh muội Tử La. Bây giờ thiếu gia giống như hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, những kẻ trước đây luôn cúi đầu nịnh bợ thiếu gia nay lại vênh váo tự đắc trước mặt hắn, còn ra vẻ coi thường hắn nữa, cũng chẳng ngẫm lại năm xưa bọn họ luồn cúi như thế nào.
Đúng là quá đáng mà!
Ngay cả vị biểu tiểu thư kia, ban đầu hắn còn tưởng nàng ta là người tốt, không ngờ thiếu gia bị đuổi khỏi nhà thì nàng ta cũng về luôn.
Chỉ còn huynh muội nhà họ Đổng vẫn luôn đối đãi với thiếu gia như trước. Suốt ba tháng qua, chỉ cần huynh muội bọn họ ở thôn Hòe Hoa thì bọn họ vẫn luôn mang điểm tâm hoặc đồ ăn ngon đến cho thiếu gia, phu nhân, tiểu thư thưởng thức.
Mặc dù đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng có thể thấy huynh muội Đổng gia quan tâm đến thiếu gia thế nào. Thân Diệc Phàm vừa mở hộp điểm tâm ra liền ngửi thấy hương thơm ngọt ngào xen lẫn hương hoa mai thơm ngát, Thân Diệc Phàm cảm thấy nước miếng cũng muốn chảy ra. Bên trong là món điểm tâm hắn chưa từng thấy, trong hộp có mười cái bánh nhỏ trắng như tuyết, nhìn mềm mịn vô cùng, giống như chỉ cần hai miếng đã có thể ăn hết chúng.
Thân Diệc Phàm không thể chần chờ nữa cầm một cái bỏ vào miệng, nó còn mềm mại hơn cả hắn tưởng tượng nữa, lại còn vô cùng thơm ngon. Bên trong còn có nhân bánh, mùi thơm của
hoa mai tỏa ra từ nhân bánh bên trong này. Hắn chưa từng ăn loại bánh nào ngon như vậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc vô cùng.
Ăn một cái xong Thân Diệc Phàm còn chưa hết thèm, lại ăn thêm cái thứ hai.
Thân Diệc Phàm càng ăn càng kinh ngạc.
Hắn có thể nhận biết được món bánh này làm từ bột gạo nếp, nhưng bột gạo nếp bình thường ăn nhiều sẽ bị ngán, còn món bánh này thì lại không, khiến người ta càng ăn càng thèm.
Thư Mặc từ lúc Thân Diệc Phàm mở hộp điểm tâm ra đã ngửi thấy mùi bánh thơm. Nhìn thấy chủ nhân ăn bánh ngon như vậy, còn ăn năm cái liên tục, Thư Mặc cũng thèm. Hắn chưa từng thấy dáng vẻ thiếu gia ăn hưởng thụ như vậy bao giờ, cho dù là các sơn hào hải vị trước đây cũng chưa nghĩ đến món bánh trắng nõn thơm phức ăn ngon như vậy, Thư Mặc không khỏi liếm môi một cái.
Thân Diệc Phàm thấy Thư Mặc như thế, không khỏi cảm thấy buồn cười, cầm hai miếng bánh đưa cho Thư Mặc nói: “Cầm đi!”
“Tạ ơn thiếu gia!” Thư Mặc cầm bánh bỏ vào miệng, ánh mắt liền bừng sáng, vội ăn luôn cái thứ hai. Thư Mặc ăn xong mới phát hiện thiếu gia vẫn đang cắn từng miếng bánh nhỏ, chậm rãi thưởng thức, liền hối hận ban nãy mình ăn quá nhanh. Thế là Thư Mặc lần thứ hai mặt dày nhìn vào hộp bánh của Thần Diệc Phàm.
Thân Diệc Phàm thấy thư đồng của mình thòm thèm nhìn mấy cái bánh còn lại trong hộp, làm sao không biết ý Thư Mặc chứ. Nhưng hắn cũng luyến tiếc những chiếc bánh này, đành giả bộ không thấy.
Thế là Thân Diệc Phàm dưới ánh mắt nóng rực của Thư Mặc, ung dung ăn hết mấy cái bánh còn lại.
Thư Mặc thấy Thân Diệc Phàm ăn xong rồi liền tiếc nuối, đáng thương nhìn hắn. Thân Diệc Phàm lúc này cũng ý thức được hắn ăn nhanh, liền họ một cái, nói sang chuyện khác: “Đi chuẩn bị xe ngựa, mang lấy quà đính hôn tặng cho Tử Đào muội muội, chúng ta đến nhà bọn họ.” “Dạ?” Thư Mặc phục hồi tinh thần lại nghe Thân Diệc Phàm nói vậy, xoay người định đi ra ngoài chuẩn bị quà tặng, nhưng lại lập tức quay lại. “Sao vậy?” Thân Diệc Phàm hỏi.
“Thiếu gia, bây giờ trời đã tối rồi, để hôm khác hẵng đi đi.” Thư Mặc nói.
Thân Diệc Phàm nghe Thư Mặc nói mới để ý thấy đã muộn rồi, đành nói: “Ừ, để mai lại đi.” “Thiếu gia, ngày mai thiếu gia đã có hẹn với ông chủ Trì.” Thư Mặc lại tiếp tục nhắc nhở.
“Vậy để ngày kia.”
“Vâng, thiếu gia.”
“Ra ngoài đi.” Thân Diệc Phàm khoát tay bảo Thư Mặc lui xuống.
Thấy Thư Mặc đóng cửa phòng, Thân Diệc Phàm nhớ lại ban nãy mình thất thố, mới ý thức được hắn bị mấy cái bánh nhỏ làm cho hồ đồ rồi. Hắn vốn không phải người tham ăn tham uống, giờ lại bị đồ ăn làm mất phong độ.
Nhưng Thân Diệc Phàm dù sao cũng là thương nhân nhanh nhạy, hắn nhanh chóng nghĩ tới chuyện kinh doanh món bánh này, lại bắt đầu suy nghĩ đến kế hoạch.
Hai ngày sau, Thân Diệc Phàm đến nhà huynh muội Tử La, lần này đi cùng hắn còn có muội muội Thân Uyển Nhi.
Đầu tiên Thân Diệc Phàm lấy ra quà đính hôn tặng cho Tử Đào, chúc mừng lễ đính hôn của Tử Đào và Chu Viễn.
Đúng vậy, không lâu trước đây, Chu Viễn trải qua ngàn vạn khổ sở cuối cùng cũng chờ được cái gật đầu của Tử Đào, liền nhanh chóng mời bà mai tới, hai người nhanh chóng định thân.
Tặng quà xong, hàn huyên một lát, Thân Uyển Nhi nhớ tới món bánh hôm trước nàng ăn được, không thể chờ đợi nữa liền hỏi Tử La các nàng: “Tử Đào muội muội, A La muội muội, món bánh hôm trước các muội đưa tới ngon thật đấy, tỷ ăn xong còn nhớ mãi, thế nên hôm nay nghe Đại ca tới nhà các muội, liền năn nỉ Đại ca dẫn tỷ đi cùng. Phải rồi, món bánh đó tên là gì vậy? Nhà các muội còn nữa không?”
Thân Uyển Nhi thân thiết với tỷ muội Tử La, lúc nói chuyện với bọn họ cũng thoải mái hơn nhiều, không điềm tĩnh giống như ở trước mặt người khác, mà trở nên hoạt bát vui vẻ.
“Ai da, không ngờ Thân đại tiểu thư xinh xắn đoan trang của chúng ta lại là người tham ăn như vậy. Ha ha. Có điều bánh gạo nếp kia là do A La làm, hôm trước cho nhà tỷ xong thì chỗ bánh còn lại đều bị Nhị ca, Tiểu Lục ăn hết rồi.” Tử Đào nói.
Tử Hiên, Tiểu Lục ai oán, bánh gạo nếp kia rõ ràng mọi người đều ăn mà, sao chỉ nói mỗi bọn họ vậy! Nhưng cho dù Tử Hiên, Tiểu Lục nghĩ vậy cũng không dám nói gì, bởi vì muội muội (Nhị tỷ) của bọn họ có phải là người dễ chọc đâu. “Vậy à.” Thân Uyển Nhi nghe vậy tiếc nuối, có điều bánh hết rồi, nàng cũng không có cách nào, đành tò mò hỏi vấn đề mà hai ngày nay nàng vẫn luôn thắc mắc: “A La, món bánh đó tên là bánh gạo nếp à? Làm như thế nào vậy?” Thân Uyển Nhi hỏi xong nhiệt tình nhìn Tử La, mà hai nhà hoàn Tiểu Ngọc, Tiểu Như của nàng cũng nóng bỏng nhìn Tử La.