“Đúng thế, phố Bạch Ngọc tấc đất tấc vàng, huống chi chỗ đó cũng khá rộng, ta phải nhờ một người bạn giúp mới tìm được chỗ này. Cửa hàng ở phố Bạch Ngọc không phải có tiền là mua được nó đâu. Vì thế mức giá đó2cũng xem là bình thường“. Thân Diệc Phàm nói rõ.
“Thân đại ca, nói vậy là cửa hàng này không thể bớt giá sao?” Tử La hỏi. “Chắc là có thể bán lại được, nhưng không bớt thêm được nhiều đâu. Vì thế muội nghĩ chúng ta có nên8mua cửa hàng này không?” Thân Diệc Phàm nói. “Nếu vậy thì...” Tử La nghĩ một hồi rồi nói: “A La cảm thấy mình vẫn nên mua cửa hàng này“.
“Thân đại ca cũng thấy chỗ này tốt, nhưng ta lại cảm thấy hơi lo. Chỗ này chỉ cách6Lưu Vân Hiền nổi danh mấy trăm thước, ta sợ đến lúc đó chúng ta không cạnh tranh nổi với Lưu Vân Hiên kia“. Thân Diệc Phàm nói ra lo lắng của mình. “Chuyện này huynh không cần phải lo, chỗ nào mà chẳng có không ít đối3thủ cạnh tranh. Hơn nữa ALa cảm thấy chúng ta còn có thể dựa vào danh tiếng của Lưu Vân Hiên để quảng bá tửu lâu của chúng ta không biết chừng đấy“. Tử La nói. Đương nhiên, lúc này Tử La còn không biết chính kế sách5này lại cướp đi chuyện làm ăn trong tương lai của nhà mình đấy!
Thân Diệc Phàm nghe Tử La nói vậy thì nghiêm túc suy nghĩ, hắn cũng phải thừa nhận là nàng nói có lý. Thể là sau khi bàn bạc kỹ lưỡng một phen, mọi người đều nhất trí sẽ chọn cửa hàng ở phố Bạch Ngọc.
“Vậy mai chúng ta đến tìm ông chủ Ngọc Khí điểm để thảo luận nhé. Dù sao cửa tiệm ở phố Bạch Ngọc cũng quý lắm, phải quyết định càng sớm càng tốt, tửu lâu của chúng ta cũng sớm ngày khai trương“. Thân Diệc Phàm nói.
“Thân đại ca, còn về tiền bạc thì sao ạ? Dù sao số tiền mua cửa hàng cũng vượt quá ước tính của chúng ta. Nếu không đủ A La vẫn còn một ít đây“.
Tử La hỏi thật. Dù sao số tiền mua cửa hàng cũng quá nhiều so với dự tính của hai người. Vì thế mặc dù trên hợp đồng không nói Tử La phải giải quyết những nàng vẫn cảm thấy băn khoăn.
“Yên tâm, Thân đại ca vẫn xoay sở được. Hơn nữa trong hiệp ước đã nói rõ ràng rồi, chúng ta cứ làm theo là được“.
Đương nhiên Thần Diệc Phàm cũng hiểu ý của Tử La, biết nàng đang nghĩ cho hắn nên càng thấy vui mừng, nhưng sao hắn có thể để nàng chịu trách nhiệm được, mặc dù số tiền này lớn thật, nhưng chút bạc này thì hắn vẫn có chứ.
Tử La thấy Thân Diệc Phàm khẳng định như vậy thì không khăng khăng nữa, dù sao trong hiệp ước cũng không thể sửa đổi. Nhỡ mở ra tiền lệ, sau này mọi người không tuân thủ hiệp ước, hiệp ước lại trở nên vô tác dụng.
“Vậy mai Thân đại ca đến đón A La tới Ngọc Khí điểm trao đổi với ông chủ nhé. Sớm quyết định để tránh đêm dài lắm mộng“. Thân Diệc Phàm nói. “Được ạ“. Tử La cũng cảm thấy nên sớm quyết định cũng tốt, như vậy có thể bắt đầu chuẩn bị chuyên tửu lâu, thế là nàng không có ý kiến gì.
Hôm sau, Tử La và Thân Diệc Phàm tới Ngọc Khí điểm trên phố Bạch Ngọc.
Bởi vì Thân Diệc Phàm đã hẹn ông chủ trước nên hai người còn chưa tới, ông chủ đã chờ sẵn trong hậu viện.
Quả nhiên như các nàng suy đoán, giá san lại cửa hàng không thể mặc cả được. Lúc họ trò chuyện, đối phương cũng thẳng thắn nói giá cửa hàng không thể thương lượng được, nếu không phải họ không thể quay vòng vốn, lại muốn tập trung vào cửa hàng ở chỗ khác thì họ cũng không nỡ bán cửa hàng này đâu.
Cuối cùng nể bằng hữu của Thận Diệc Phàm giới thiệu, họ mới bớt xuống còn 23600 lượng bạc ròng.
Sau khi bàn bạc mua bán xong, hai bên nhanh chóng làm thủ tục san nhượng, sau đó đi nha môn nhận khế ước đỏ về.
Làm xong mọi việc cũng đã đến giữa trưa. “A La, chúng ta tìm chỗ nào ăn cơm đi“. Thân Diệc Phàm đề nghị.
“Cũng được ạ“. “A La muốn đi đâu ăn?”
“Chúng ta đến Lưu Vân Hiên xem sao? Nhìn xem tửu lâu của người ta, cơm nước này nọ như thế nào. Cùng xem như có một tham chiếu cho tửu lầu của chúng ta.” Tử La thấy dù sao hai người cũng đang ở phố Bạch Ngọc nên đề nghị.
Người ta vẫn nói biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng mà.
Thân Diệc Phàm cũng thấy đề nghị của Tử La rất hợp lý, thể là hai người đi tới Lưu Vân Hiền. Vừa được Xuân Hoa đỡ xuống xe, Tử La đã nhìn thấy khí thể phi phàm của Lưu Vân Hiên trước mắt. Ba chữ lớn “Lưu Vân Hiên” cứng cáp và mạnh mẽ, có thể thấy trình độ của người viết thư pháp quả không phải người thường.
Dù Tử La không hiểu biết nhiều về thư pháp cũng cảm nhận được khí thế của ba chữ này. Tử La thầm khen ngợi: Quả không hổ là đại tửu lâu hàng đầu của Tam phủ Mạc Bắc.
Người làm ở Lưu Vân Hiên thấy hai người vào cửa thì nhiệt tình lên đón.
“Không biết khách quan đã đặt phòng riêng chưa ạ?” Một tiểu nhị lễ phép hỏi.
“Chưa“. Thân Diệc Phàm đáp.
“Vậy khách quan muốn đi ăn ở phòng riêng hay đại sảnh ạ? Vừa hay còn lại một phòng riêng, còn ở đại sảnh cũng còn mấy bàn trống ạ“. Tiểu nhị chu đáo giới thiệu. “A La muốn ăn ở đâu?” Thân Diệc Phàm nghe vậy thì hỏi Tử La. “Ở đại sảnh là được rồi“. Tử La đáp. Nếu đã đến thăm quan tửu lâu của
người ta thì đương nhiên là phải ăn ở đại sảnh rồi.
“Được“. Thân Diệc Phàm đáp lại Tử La xong thì nói với tiểu nhị kia: “Tìm cho chúng ta một bàn trống đi“.
“Được, mời hai vị“.
Khoảng cách giữa hai bàn ở Lưu Vân Hiên khá xa nhau, một bàn kê sát vách, quả nhiên nếu không cố tình đến quan sát thì sẽ không thấy được. Tử La âm thầm tán thưởng thiết kế của Lưu Vân Hiên này, mặc dù không phải phòng riêng, nhưng tính riêng tư cũng không kém là bao, vừa có thể xem sự náo nhiệt ở đại sảnh. Tiểu nhị dẫn hai người đến một bàn bên cạnh cửa sổ rồi nhiệt tình giới thiệu: “Hai vị khách quan, tiểu nhân chọn cho hai vị vị trí bên cửa sổ, vừa ăn cơm vừa nhìn cảnh sống bên ngoài. Hôm nay trời lạnh nên trong tiệm không đông lắm, bằng không nếu không có hẹn trước, hai vị rất khó tìm được chỗ trống ở quán chúng ta. Không biết hai vị muốn ăn gì đây?”
“Mỗi món ngon trong tiệm mang lên một phần đi“. Thân Diệc Phàm gọi. Nếu đã tới đánh giá đối thủ cạnh tranh thì đương nhiên món ngon của tiệm cũng phải nếm thử rồi. Chuyện này Tử La và Thân Diệc Phàm đã bàn bạc kỹ trước khi vào Lưu Vân Hiên. “Khách quan, món ngon ở quán không phải ít, chỉ sợ hơi nhiều hai vị ăn không hết“. Tiểu nhị nhắc nhở.
“Không sao, ăn không hết thì chúng ta mang về“. Tử La đáp luôn.
Nếu khách quan đã nói vậy rồi, đương nhiên tiểu nhị cũng không đẩy chuyện làm ăn đi nữa. Thế là tiểu nhị đi gọi người chuẩn bị. Lưu Vân Hiên không hổ là đại tửu lâu nổi tiếng, thức ăn ở đây vừa ngon vừa đẹp, cùng là những nguyên liệu nấu ăn đó nhưng họ lại chế biến ngon hơn ngoài kia rất nhiều.
Đối với một người đến từ hiện đại như Tử La mà nói, những món ăn này không còn gì để chế.
Hơn nữa vừa ăn vừa có thể thưởng thức cảnh sắc bên ngoài cửa sổ. Cảnh bên này cũng rất khác với cảnh đầu khu phố của các nàng.
Từ đây nhìn ra là khi dân cư cực kỳ yên tĩnh, thậm chí còn có thể nhìn thấy cảnh sông nước đằng xa.
Mặc dù bây giờ đang là mùa đông, dòng sông không có màu xanh biếc, nhưng cảnh sống tuyệt an tĩnh như vậy cũng khá là kỳ thú. Hơn nữa nhìn cảnh tuyết này, người ta sẽ bất giác nghĩ rằng, nếu đến mùa xuân thì cảnh ngoài kia chắc chắn sẽ bừng bừng sức sống.
Vừa ăn vừa nhìn khung cảnh yên bình ngoài cửa sổ, cảnh sắc điềm nhiên khiến cho người ta càng thêm phần thơ thẩn.
Ăn ngon, ngắm cảnh đẹp đúng là chuyện vui trong đời mà. Tử La thầm nghĩ, cái tên Lưu Văn Hiến này quả không phải cho không, trong náo nhiệt có bình yên, đúng là rất hay.
Đến lúc tính tiền, nhìn mức giá và hương vị của thức ăn ở đây, so với các tửu lâu ngoài kia cũng không gì sánh được.
Chỉ một đĩa rau nho nhỏ đã hết nửa lượng bạc rồi. Những món chính thì dao động từ mấy lượng đến mười mấy lượng.
Thể là chỉ một bàn ăn của hai người tiêu tốn đến chín mươi hai lượng bạc. “Xin hỏi hai vị khách quan, chỗ thức ăn thừa cần gói lại không ạ?” Tiểu nhị hỏi.
“Cẩn“.
Tử La đáp ngay không do dự, mặc dù chín mươi hai lượng đó là do Thận Diệc Phàm trả, nhưng với Tử La cứ như bữa cơm này đã cướp hơn trăm lượng bạc ròng của mình, nàng vô cùng đau đớn. Vì thế đương nhiên là phải mang về rồi.
Từ Lưu Vân Hiên đi ra, Tử La không nhịn được nói: “Đồ ăn ở đây mắc quá đi“.
Không thể trách Tử La cảm khái như vậy được, nhà nông mà, mười lượng bạc là có thể sống cả năm sung sướng đó. Vậy mà một bữa cơm ở Lưu Vân Hiên đã trăm lượng bạc ròng rồi, trong khi người bình thường chỉ tiêu có mười lượng mà thôi. Lúc này Tử La cũng quên mất, các nàng chọn toàn món ngon ở cửa tiệm người ta nên mới mắc vậy thôi. Thân Diệc Phàm thầy Tử La tức tối đáng yêu như vậy thì cũng thấy vui, hắn cười nói: “Đồ ăn ở Lưu Vân Hiên nổi danh là đắt đỏ ở phủ Bạch Nhạc kia mà, hơn nữa chúng ta còn chọn toàn món ngon, đắt cũng phải“. “Cũng đúng, nhưng mà vẫn đắt quá. Thân đại ca, sau này đồ ăn ở tửu lâu chúng ta có đắt thế không?”
“Còn phải xem tình hình, bây giờ nói chuyện đó thì hơi sớm. Ăn trưa xong rồi, chúng ta đi xem thử cửa hàng vừa mua hôm nay có được không, nhân tiện xem tình hình thế nào rồi tính chuyện trùng tu sắp xếp luôn nhé?” Thận Diệc Phàm đề nghị.
“Được ạ, chúng ta đi cửa hàng đi“. Tử La nghe vậy cũng đồng ý, nàng cũng muốn sớm quyết định chuyện tửu lâu, nàng và Tử Đào có thể về trước chuẩn bị cuối năm rồi.
Cửa hàng họ mua cách đây tầm mấy trăm mét, vì vậy họ không đi xe ngựa mà từ từ đi qua.