Sau khi Thân Diệc Phàm mua lại cửa hàng này thì đã phái người tới trông coi, dù sao lúc chủ cũ quyết định bán nó đi cũng đã dọn hết đồ, chỉ còn ít quầy hàng và một số đồ lặt vặt, sáng hôm nay ông ta đã cho gia đình đến để thanh lý cả rồi.
Lúc hai người đi đến trước cửa hàng, người hầu của Thần Diệc Phàm ở trong cũng nhanh chóng mở cửa.
Theo chủ cũ giới2thiệu thì cửa hàng này xây được hơn một năm rồi. Tử La và Thân Diệc Phàm đi từ trên xuống dưới, nhìn trái nhìn phải, nhìn trước nhìn sau, dù là cửa hàng hay tòa nhà phía sau đều rất cũ kỹ.
Nếu là để mở tửu lâu thì dù là bố cục hay trang trí bên trong đều không đạt được yêu cầu của Tử La.
Vậy nên sau một hồi cân nhắc, hai người quyết định sẽ xây mới lại8căn nhà.
Hơn nữa họ đã mua đất rồi, số tiền này cũng không kém tiền xây nhà bao nhiêu.
Bởi vì tửu lâu của họ nằm trên đường lớn, nếu mặt ngoài không bắt mắt thì sao cạnh tranh với người ta cho được. Cho nên bạc sửa nhà chắc chắn không thể thiếu. Sửa xong mới có thể khai trương, hai người bàn bạc, số bạc để tu sửa chắc chắn không ít hơn bạc để xây bao nhiêu, mà xây6mới còn có thể làm theo ý mọi người.
“Tửu lâu này phải xây lại thôi, A La có ý kiến gì về việc xây tửu lâu không?” Thân Diệc Phàm hỏi. “Những cái gì nghĩ ra được thì muội đã nói cả rồi. Còn về việc xây nhà thì A La không hiểu biết lắm. Hay là Thân đại ca mời một sự phụ trong lĩnh vực này đi. Chúng ta nói ý tưởng của mình cho ông ấy, để sư3phụ vẽ lại. Rồi mình dựa trên bản vẽ đó để sửa chữa. Thân đại ca thấy sao?”
“Ừ ý này rất hay. May là Thân đại ca có quen một đại sư phụ rất xuất sắc trong lĩnh vực này, hiện tại ông ta cũng ở phủ thành, hay là ta mời ông ta tới để vẽ giúp chúng ta?” Thân Diệc Phàm đề nghị. “Để A La về viết lại thiết kế tửu lâu cho hoàn chỉnh đã, bổ sung5thêm ý kiến mà chúng ta trao đổi trong mấy ngày qua. Nếu Thân đại ca mới được sự phụ này rồi thì dẫn đến chỗ A La, chúng ta cùng bàn bạc, Thân đại ca thấy được không?” Tử La hỏi thử.
“Vậy cũng được, Thân đại ca phải người đi thông báo cho vị sư phụ nọ. Nếu mai có thể hẹn được thì ta dẫn đến nhà muội luôn“.
“Được, đêm nay A La chỉnh lại thiết kế của tửu lâu, Thân đại ca xem thử muốn bổ sung thêm gì nữa. Chờ huynh mới được sự phụ rồi, chúng ta lại bàn tiếp chuyện xây tửu lâu với ông ta“. Tử La nói.
Tử La về nhà sớm, Tử Đào thấy nàng về sớm hơn hôm qua rất nhiều thì hỏi: “Sao hôm nay muội về sớm thế? Mua xong cửa hàng rồi sao? Hôm nay Thân đại ca không đến nhà mình ăn cơm hả?” “Chuyện mua cửa hàng đã giải quyết xong từ sáng, bọn muội đến cửa hàng ở phố Bạch Ngọc đó. Thân đại ca nói chiều nay huynh ấy phải tìm sư phụ để xây lại tửu lâu, cho nên không tới chỗ chúng ta“. Tử La nghe hỏi thì đáp lại. “Ra là vậy, mua được là tốt rồi. Mấy ngày nay A La cũng mệt rồi, muội nghỉ một chút đi, bao giờ nấu cơm xong tỷ đi gọi muội“. Tử Đào nhìn vẻ mệt mỏi của Tử La thì ân cần nói. “Vâng, à đúng rồi, trưa nay A La có gói đồ ăn bảo Xuân Hoa và Kim Tiền mang về, tỷ ăn chưa?” Buổi trưa sau khi dùng bữa ở Lưu Vân Hiên xong, Thân Diệc Phàm không muốn lấy chỗ đồ ăn đó. Cho nên Tử La bảo Kim Tiến và Xuân Hoa mang đồ ăn về cho Tử Đào, còn mình thì đi bộ tới cửa hàng trước.
“Chưa, lúc Xuân Hoa về thì bọn tỷ đã ăn rồi. Còn để trong bếp đấy“. Tử Đào nói. “Được, thế tối nay mình hâm nóng lại lại là có đồ ăn rồi. Nhị tỷ không biết đâu, chỗ đó đều là món nổi tiếng của Lưu Vân Hiên đấy, A La ăn thử rồi, ngon lắm.
“Trưa nay A La ăn cơm ở Lưu Vân Hiên à?” Tử Đào hỏi.
“Vâng ạ, muội đi với Thân đại ca, còn ăn thử mấy món ngon ở đó, nhưng mà ăn không hết nên gói về“.
“A La biết ăn quá“. Tử Đào cười.
“Ha ha, lần sau A La đưa Nhị tỷ đi ăn. Nhưng mà cơm ở Lưu Vân Hiên đắt lắm, thỉnh thoảng ăn một bữa còn được, nếu ăn thường xuyên thì A La đau lòng lắm“. Đồ ăn ở Lưu Vân Hiên đắt vậy sao?” Tử Đào buồn bực.
“Đúng đó, bọn muội ăn một bàn mà gần trăm lượng bạc. Nghĩ lại đau lòng“.
“Một trăm lượng? Trời ơi đắt thế. Nhưng mà không phải Thân đại ca mời mà?” Tử Đào kinh ngạc vì cái giá trên trời xong thì hỏi tiếp.
“Thần đại ca mới thật nhưng A La cũng xót tiền lắm. Nếu không phải bọn muội vào Lưu Vân lâu xem tửu lâu nhà người ta thế nào để biết người biết ta thì A La không nỡ vào đó đâu“. “Cũng phải, chả biết làm gì mà đắt vậy, tối tỷ phải ăn xem thử“. Tử Đào cảm
thán. Tối hôm đó, Tử Đào, Thiết Ngưu, Ngô nãi nãi, và mấy nha hoàn Xuân Hoa, sai vặt Kim Tiển cùng nhau ăn thử, mọi người đều tấm tắc khen ngon.
Thể là Tử La muốn khảo sát xem thử, tại sao đồ ăn Lưu Vân Hiên mắc vậy mà vẫn có người đi ăn.
Nghĩ đến đây Tử La bèn hỏi mọi người, nếu cho họ một trăm lượng bạc để đi ăn cơm ở đây, họ có đi không. Mọi người vừa nghe xong đã lắc đầu như trống bỏi.
Thế là Tử La miêu tả cho mọi người nghe Lưu Văn Hiến như thế nào, trong náo nhiệt có tĩnh lặng ra sao, sau đó hỏi họ ăn cơm trong một hoàn cảnh như vậy, họ có chịu không.
Nói vậy thì mọi người mới thấy hơi do dự, đặc biệt là Xuân Hoa và Hạ Hà, hai người đã cùng Tử La đến Lưu Vấn Hiên, biểu hiện của họ càng thêm rõ ràng.
Tử La nói tiếp, nếu họ có đủ bạc để đến Lưu Văn Hiến ăn cơm, họ có đi không. Thế là lúc này, ngoài Ngô nãi nãi ra thì mấy người còn lại đều biểu thị có thể đi một lần thử xem có ngon như truyền thuyết vậy không, nếu tốt đến vậy thỉnh thoảng ăn một lần cũng được. “Ừ, xem ra khung cảnh và đồ ăn ngon đều rất quan trọng, nếu chỉ có đồ ngon không thì chưa đủ“. Tử La như có thêm suy nghĩ mới. Mọi người nghe vậy thì đồng loạt gật đầu. Thế là Tử La càng khẳng định quyết tâm phải thiết kế và sửa sang lại tửu lâu.
Ngày hôm sau, quả nhiên mới buổi sáng Thân Diệc Phàm đã dẫn vị sư phụ mà hôm qua hắn nhắc.
Sư phụ này họ Trương, tên là Cẩm Công, khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhìn rất nho nhã. Nghe Thần Diệc Phàm giới thiệu đây là một trong những sư phụ xây nhà nổi tiếng ở phủ Bạch Nhạc, thường làm nhiều cửa hàng nên rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Thế là Tử La và Thân Diệc Phàm cùng nhau bàn bạc với ông về chuyên thiết kế tửu lâu.
Tối qua Tử La đã tổng hợp lại tất cả ý kiến của nàng. Chẳng hạn như ở đại sảnh thì nên thiết kế như thế nào, to nhỏ ra sao, bày bao nhiêu bàn, vị trí các bạn như thế nào, giữa các bạn nên tách ra thế nào.
Còn nữa, ở tầng hai, tầng ba nên xây bao nhiêu phòng riêng, trong mỗi phòng cần sửa thế nào.
Thận Diệc Phàm xem xong bản kế hoạch của Tử La thì rất tán thành.
Hơn nữa khiển Thân Diệc Phàm bất ngờ và tán đồng nhất chính là chỗ nghỉ lại “tiêu chuẩn” mà Tử La đề nghị. “Tiêu chuẩn" chính là trong mỗi phòng hạng một đều phải có đồ vật thống nhất và giống nhau.
Thậm chí những thứ đồ này có thể dán bên ngoài tửu lâu, khiến người ta biết được gian phòng đó một tối bao nhiêu tiền, đương nhiên, các phòng cùng hạng sẽ có giá ngang bằng. Thân Diệc Phàm cảm thấy ý tưởng này rất hay.
Như vậy không chỉ quản lý được phòng, mà đồ vật trong phòng thống nhất nên càng dễ quản lý. Hơn nữa, như vậy khách quan có thể vừa nhìn là hiểu được hoàn cảnh bên trong, có lợi cho việc lựa chọn của họ.
Ngoài ra Thân Diệc Phàm còn thấy ý tưởng “bàn ăn xoay” của Tử La rất hay.
Tuy rằng hắn chưa từng thấy “bàn ăn xoay” bao giờ, nhưng nghe qua hắn cũng hiểu được tác dụng. Trước đây lúc Thân Diệc Phàm còn quản lý chuyện làm ăn của Thân gia, nhiều khách khứa đến Trấn Vị Lẩu từng phản hồi rằng bàn ở đó lớn quá, trẻ con đi cùng không gặp được đồ ăn.
Bây giờ nghe Tử La nói đến “bàn xoay”, hắn biết một khi cái bàn này xuất hiện, việc gắp đồ ăn sẽ được giải quyết ngay, hơn nữa, muốn ăn gì có thể quay đến trước mặt để gắp cái đó.
Mới đầu Trương Cẩm Công còn tưởng tiểu cô nương Tử La chỉ tới ngồi vậy thôi, nhưng sau khi xem xong ý kiến của nàng, ông ta mới thấy giật mình vì mức độ thông minh của Tử La. Thể là lúc thảo luận Trương Cẩm Công càng thêm cung kính.
Sau đó Trương Cẩm Công còn phát hiện, Tử La không chỉ có nhiều sáng kiến trong việc trang trí và thiết kế, mà về mặt thẩm mỹ nàng cũng có nghiên cứu ít nhiều. Thế là Trương Cẩm Công càng thêm kính nể nàng hơn. Ba người bàn bạc chuyện xây dựng trang trí và các vấn đề liên quan suốt cả ngày, mỗi người đều nói ý kiến của mình, bàn bạc rất tập trung.
Hôm đó thiếu chút nữa là họ đã bàn đến bỏ ăn bỏ ngủ.
Nhưng mà thu hoạch lại vô cùng lớn. Trong một ngày thảo luận, họ đã quyết định được cấu tạo cơ bản của tửu lâu, còn thảo luận đại khái chuyện trang trí bên trong, hầu như là gần đủ. Thấy sắp giờ cơm tối, thế là Tử La bảo mọi người ngừng lại. Công việc quan trọng, nhưng sức khỏe càng quan trọng hơn. “Thân đại ca, Trương thức, không còn sớm nữa, chúng ta ăn cơm tối đa. Mai rồi bàn tiếp“. Tử La đề nghị.