Tô Sở Nguyệt nhìn thấy nhiều cô nương liếc mắt đưa tình nhìn Thân Diệc Phàm, trong lòng thầm mắng bọn họ là hồ ly tinh, cảm thấy sau hôm nay phải tìm cách tung tin đồn nàng ta và Thân Diệc Phàm mới được. Nếu không bị mấy nữ 1 nhân này đoạt mất lang quân như ý của mình, chẳng phải kế hoạch trước giờ của nàng ta sẽ biến thành công cốc hay sao?
“Ai da, có mỹ nhân đêm nhạc, trong lòng vui sướng biết bao.” Lâm công tử ngồi cạnh Thân Diệc Phàm thấy không2còn ai đến tặng hoa nữa, trêu chọc nói. Thân Diệc Phàm nãy giờ đứng nhận hoa, vừa định ngồi xuống lại nghe hắn nói một câu như vậy, suýt nữa lảo đảo một cái. “Đúng vậy, Thân huynh đúng là có mệnh đào hoa, cầm địch cùng vang, đúng là khiến người ta hâm mộ.”
Mã công tử ngồi một bên Thần Diệc Phàm cũng cười nói.
“Hai vị huynh đệ xin đừng nói vậy, Tô tiểu thư là biểu muội của ta, lời nói đùa này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của muội ấy.” Thân Diệc Phàm vội8phủi sạch quan hệ.
“Biểu ca biểu muội mới khiến người ta nghĩ nhiều đó.” Lâm công tử nói.
“Đúng vậy, cô nương nhà người ta vừa nhìn là biết có ý với huynh rồi. Ai, có mỹ nhân nhung nhớ là chuyện quá tốt rồi, chỉ tiếc là người ta không vừa ý ta.” Mã công tử cũng nói.
“Đúng vậy, Thân huynh à, tiểu đệ cũng ước được như huynh đấy!” Lâm công tử nghe vậy lại tiếp tục chọc Thân Diệc Phàm.
Thân Diệc Phàm tình ngay lý gian, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Những chuyện này là sao chứ!
Tử6La thấy Thân Diệc Phàm bị người chung quanh trêu chọc, từ chỗ nàng ngồi cũng có thể nghe loáng thoáng được những người kia đang trêu Thân Diệc Phàm mới cùng Tô Sở Nguyệt hợp tấu. Tử La thấy dáng vẻ Thân Diệc Phàm chật vật đáng thương không xoay sở được, trong lòng cũng thấy buồn cười. Nghĩ lần này Tô Sở Nguyệt đột ngột tham gia vào màn diễn tấu của Thần Diệc Phàm chắc hẳn Thân Diệc Phàm trước đó không ngờ tới.
Tử La thầm nghĩ, Thân Diệc Phàm đã trúng kế của Bạch Liên3Hoa rồi sao?
Ha ha, nam theo đuổi nữ là chuyện bình thường, còn nữ theo đuổi năm xưa nay hiếm, không ngờ Thân Diệc Phàm lại có phúc như vậy. Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Tử La càng thêm rạng rỡ, vui vẻ càng thêm rõ ràng.
Thân Diệc Phàm từ lúc ngồi xuống vẫn luôn chú ý thái độ của Tử La. Hắn sợ Tử La hiểu lầm quan hệ giữa hắn và Tô Sở Nguyệt. Nhưng giờ thấy Tử La không có vẻ buồn bã gì hết, ngược lại còn vui vẻ nhìn hắn, Thân Diệc5Phàm không biết nên vui vì Tử La không tức giận hay nên thất vọng vì Tử La không có ý với mình nữa.
Ngay lúc đó Tô Sở Nguyệt cũng nhìn thấy Tử La và Thân Diệc Phàm nhìn nhau, cộng thêm chuyến ban nay có nhiều cô nương đến tặng hoa liếc mắt đưa tình với Thân Diệc Phàm, cơn tức trong lòng nàng ta muốn bùng cháy. Thế là hai chuyện gộp lại, nụ cười dịu dàng trên mặt Tô Sở Nguyệt trở nên cứng ngắc.
Tô Sở Nguyệt trong lòng xoay chuyển, nghĩ cách muốn xử lý Tử La.
Lúc này có người lên sân khấu biểu diễn, lần này biểu diễn là một cô nương chừng mười lăm, mười sáu tuổi, vẻ ngoài bình thường, nàng ta chọn đánh đàn như đa số các cô nương khác, nhưng nàng ta đàn cũng bình thường. Tô Sở Nguyệt đương nhiên không có tâm tư đi nghe đàn, nhưng nhìn thấy Lương Tĩnh Mị ngồi cạnh đang phỉ nhổ coi thường cô nương trên sân khấu, một ý tưởng nhen nhói trong lòng Tô Sở Nguyệt.
“Nguyệt nhi tỷ tỷ, vị thứ nữ nhà họ Dư này đánh đàn so với tỷ đúng là cách biệt như trên trời dưới đất vậy, cũng chỉ có loại thứ nữ để tiện như nàng ta mới dám đứng trước tỷ múa rìu qua mắt thợ!”
Lương Tĩnh Mị khinh thường cô nương trên sân khấu, mà lúc này Lương Tĩnh Mị không nghĩ lại nàng ta cũng là con thứ, chỉ là mang danh tri phủ phu nhân nuôi dưỡng nên miễn cưỡng được coi là đích nữ, nhưng cũng chỉ ở trên danh nghĩa mà thôi.
“Mị Nhi muội muội! Muội đừng nói chuyện thẳng thừng như thế, không lát nữa tri phủ phu nhân và Triệu đi lại nói muội” Tô Sở Nguyệt tỏ vẻ như hết cách với Lương Tĩnh Mi, giọng nói giống như tỷ tỷ sủng ái muội muội vậy.
“Ha ha, Nguyệt nhi tỷ tỷ, người ta chỉ không vừa mắt kẻ không biết tự lượng sức mình như vậy thôi. Được rồi Nguyệt nhi tỷ tỷ đừng nóng giận, cũng đừng nói cho mẹ muội biết nha.” Lương Tĩnh Mị nói. “Được rồi, Nguyệt nhi tỷ tỷ làm sao nhẫn tâm cáo trạng người khác chứ. À phải rồi, Mị Nhi muội muội, muội có biết hai tỷ muội Đổng gia kia không?” Tô Sở Nguyệt giả vờ vô tình hỏi.
Tỷ muội Đổng gia nào cơ?” Lương Tĩnh Mị không phản ứng kịp.
“Là hai tỷ muội ngồi ở bàn thứ sáu, nghe nói nhà bọn họ có ba tú tài đấy.” Tô Sở Nguyệt ra hiệu Lương Tinh Mị nhìn về phía Tử La các nàng.
“À, mấy kẻ nhà quê kia là tỷ muội Đổng gia đó hả?” Lương Tĩnh Mị nhìn thấy tỷ muội Tử La liền nhớ đến chuyện xảy ra sáng nay, trong lời nói cũng tràn ngập vẻ khinh thường. Tô Sở Nguyệt vừa nghe Lương Tĩnh Mị nói vậy trong lòng liền vui vẻ. Nàng ta hiểu rõ vị Lục tiểu thư ngu ngốc này. Nàng ta biết Lương Tĩnh Mị là
kẻ huênh hoang coi thường người khác, thích nhất là xỉa xói người xuất thân thấp kém hơn mình, lại còn vênh váo không giữ thể diện cho người khác nữa.
Thế nên Tô Sở Nguyệt nhìn thấy Lương Tĩnh Mị coi thường Dư tiểu thư trên sân khấu biểu diễn, lúc này liền cố tình dẫn Lương Tĩnh Mị giễu cợt khinh thường tỷ muội Tử La. Nhưng không ngờ chuyện này còn dễ hơn nàng ta nghĩ nhiều.
Lương Tĩnh Mị chưa cần nàng ta mở lời đã ghét tỷ muội Tử La rồi.
Tô Sở Nguyệt nghe Lương Tĩnh Mị nói vậy liền giả bộ nghi hoặc hỏi: “Nghe những lời này của Mị Nhi, lẽ nào tỷ muội Đổng gia đã đắc tội Mị Nhi muội muội rồi?”
“Hừ, đúng là hai kẻ nhà quê này, vì bọn họ nên trưa nay muội mới bị tú bà kia quát mắng trước mặt mọi người, mẹ muội cũng mắng muội” Lương Tĩnh Mị nói tới đây càng thêm căm hận.
Lúc này Lương Tĩnh Mị đã quên biến sáng nay mới bị giáo huấn xong.
“Vậy sao? Bọn họ và Mị Nhi muội muội hôm nay mới gặp nhau lần đầu phải không, sao bọn họ lại có thể tàn nhẫn với Mị Nhị muội muội như vậy, để muội mất mặt trước nhiều người như thế. Hoa yến lần này hầu như có hết các phu nhân, tiểu thư đứng đầu Bạch Nhạc thành, bây giờ bọn họ khiến Mị Nhi muội muội bị mắng trước mặt mọi người, sau này muội làm sao sống ở Bạch Nhạc phủ nữa đây. Sau hôm nay chắc chắn sẽ có nhiều phu nhân, tiểu thư sau lưng chế nhạo Mị Nhi muội muội, sau này muội phải làm sao đây! Hôm nay bọn họ đúng là quá đáng lắm rồi.” Tô Sở Nguyệt làm như đang lo lắng cho Lương Tĩnh Mị lắm.
Những ai thông minh một chút đều có thể nghe ra Tổ Sở Nguyệt có ý khích bác, nhưng Lương Tĩnh Mị là người ngu ngốc điển hình, nghe Tô Sở Nguyệt nói vậy tin liền. Thể là Lương Tĩnh Mị lo lắng, vội hỏi: “Vậy sao? Nghiêm trọng như thế hả? Nguyệt Nhi tỷ tỷ muội phải làm thế nào đây? Nguyệt nhi tỷ tỷ giúp muội với!” Lương Tĩnh Mị vô thức kéo tay Tô Sở Nguyệt, khiến người bên cạnh chú ý.
Tổ Sở Nguyệt thấy Lương Tĩnh Mị ngu ngốc như vậy, thầm nhíu mày. “Mị Nhi muội muội muội đừng kích động như thế, mọi người chú ý đến chúng ta mất.” Tô Sở Nguyệt nhỏ giọng nhắc nhở.
Lương Tĩnh Mị nghe vậy ý thức được ban nãy mình kích động quá mức, liền cố gắng trấn tĩnh lại. “Nguyệt Nhi tỷ tỷ, tỷ trước giờ luôn tốt với Mị Nhi, lần này tỷ nhất định phải cứu muội đấy! Muội không thể bị hai kẻ quê mùa kia phá hủy thanh danh được.” Lương Tĩnh Mị cuống lên.
Tô Sở Nguyệt thấy châm lửa như thế cũng đủ rồi, liền ra vẻ trầm tư, lát sau nói: “Nguyệt Nhi tỷ tỷ có một biện pháp có thể cứu vãn thanh danh của Mị Nhi muội muội, có điều làm như thế thì hơi quá đáng với tỷ muội Đổng gia”
Tô Sở Nguyệt giả bộ khó xử.
“Nguyệt Nhi tỷ tỷ cứ nói đi, nếu không vì hai kẻ quê mùa đó thì muội sao có thể bị tú bà kia mắng trước mặt mọi người chứ! Là do hai kẻ đó gây sự trước, Nguyệt Nhi tỷ tỷ cứ nói đi, muội cũng không thể bị hai kẻ đó phá hỏng thanh danh được!” Lương Tinh Mộnói.
Tô Sở Nguyệt nghe đến đây liền biết mình đã thành công, tưởng tượng đến cảnh thê thảm của Tử La, Tô Sở Nguyệt cảm thấy hả hê vô cùng. Nhưng cho dù trong lòng đang vui sướng như vậy, ngoài mặt Tô Sở Nguyệt vẫn tỏ vẻ khó xử. “Được, nếu bọn họ gây sự trước, thì vì Mị Nhi muội muội, tỷ tỷ sẽ không do dự nữa.” “Vậy Nguyệt Nhi tỷ tỷ mau nói chúng ta phải làm gì đi!” Lương Tĩnh Mị thấy Tô Sở Nguyệt đồng ý, liền vội vàng hỏi.”
“Không giấu Mị Nhi muội muội, tỷ tỷ đã biết tỷ muội Đổng gia này từ trước, thế nên tỷ biết bọn họ thích ra vẻ đáng thương, lấy thân thể ra để khiến mọi người thương hại.”
Tô Sở Nguyệt còn chưa dứt lời, Lương Tĩnh Mị đã gật đầu nói: “Đúng vậy! Sáng nay mọi người trong khách sành đều khen tỷ muội bọn họ cái gì mà trong hoàn cảnh khó khăn còn cố gắng vươn lên gì đó nữa.”
“Hừ, vậy là đúng rồi, bọn họ thích nhất là nói về gia cảnh nhà bọn họ, khiến người ta nghĩ mấy huynh muội họ là người luôn nỗ lực vươn lên rồi bị bọn họ cảm động. Không ngại nói với Mị Nhi muội muội, biểu ca của tỷ cũng bị mấy huynh muội bọn họ lừa, cũng vì thấy bọn họ là người không ngại khó vươn lên, nên lúc nào cũng bảo vệ bọn họ.” Tô Sở Nguyệt phụ họa, đầy vẻ đồng cảm nói.
“Hừ, bọn họ đúng là hèn hạ! Nguyệt nhi tỷ tỷ, vậy giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Lương Tĩnh Mị nghe Tô Sở Nguyệt nói vậy càng thêm căm ghét tỷ muội Tử La, nghĩ các nàng bày kế hãm hại mình, thể là sốt ruột hỏi Tô Sở Nguyệt.