“Chuyện này đơn giản, thôi, muốn mọi người sau này không cảm thấy hành động trong khách sảnh hôm nay của muội là sai, thì phải để cho mọi người biết tỷ muội họ hữu danh vô thực. Nếu bọn họ mang tiếng xấu, thì lúc này | mọi người ngẫm lại sẽ thấy muội bị bọn họ hãm hại. Như thế người ta sẽ chỉ trích bọn họ chứ không nói gì muội nữa.” Tô Sở Nguyệt nói.
“Vậy phải làm sao thì mọi người mới biết bọn họ hữu danh vô thực đây?” Lương Tĩnh Mị cảm2thấy Tô Sở Nguyệt nói rất đúng, càng xem Tô Sở Nguyệt như cứu tinh của mình, không hề hoài nghi dù chỉ một chút.”
“Tỷ nghe nói trong mấy huynh muội Đổng gia này thì nam tử đúng là có một chút tài năng, dù sao nhà bọn họ cũng có ba tú tài. Nhưng mấy nữ tử nhà đó thì không hề tinh thông cầm kỳ thư họa như mọi người nói. Thanh danh hiền lành, rồi tài nữ gì đó đều do bọn họ cố tình tung tin, để nâng cao giá trị bản thân hàng8gả cho nhà giàu thôi. Thế nên bây giờ chúng ta chỉ cần bắt bọn họ biểu diễn tài năng, như thể mọi người sẽ biết bọn họ ngu dốt ngay, mọi người sẽ nhận ra trước giờ bên ngoài bọn họ đều giả tạo, chỉ là kẻ hữu danh vô thực thôi.”
Tô Sở Nguyệt nghe Thân Diệc Phàm thỉnh thoảng nhắc tới tỷ muội Tử La nên cũng biết mấy tỷ muội Tử La ít học, đại tỷ Tử Vi chưa đến trường bao giờ, còn Tử Đào, Tử La chỉ đi học ở trường nữ giới6trên Cổ Thủy trấn mà thôi.
Nghe Thân Diệc Phàm nói Tô Sở Nguyệt liền biết tỷ muội Đổng gia cầm kỳ thi họa chẳng ra gì. Nhất là Tử La, nàng ta không chỉ không biết cầm kỳ thi họa, mà nữ công gia chánh cũng không biết. “Nhưng chúng ta bắt bọn họ biểu diễn kiểu gì? Tô Sở Nguyệt nghe Lương Tĩnh Mị hỏi vậy, suýt nữa không nhịn được liếc trắng mắt, nàng ta thật ngu ngốc! Thế là Tô Sở Nguyệt đành phải ghé lại gần Lương Tĩnh Mị, thì thầm mấy câu.
Lương Tĩnh3Mị nghe Tô Sở Nguyệt nói xong, hai mắt sáng rực lên.
Thế là chờ Dư tiểu thư xuống sân khấu, Lương Tĩnh Mị liền đứng lên cung kính nói với Tri Phủ phu nhân: “Mẹ, Mị Nhi ở phòng khách hậu viện được mẹ răn dạy, bây giờ đã hiểu ra nhiều chuyện, cũng rất hối hận về những lời đã nói với tỷ muội Đổng gia. Mị Nhi nghe mẹ nói tỷ muội Đổng gia là tài nữ giỏi giang, không phải là kẻ quê mùa thô tục như Mị Nhi từng nghĩ, giờ ngẫm lại lúc5trước con mắng tỷ muội Đổng gia là kẻ nhà quê thật cảm thấy xấu hổ. Mị Nhi nghĩ vẫn nên xin lỗi tỷ muội Đổng gia, thế nên nhân cơ hội này hối lỗi với bọn họ.”
Triệu di nương nghe Lương Tĩnh Mị đột nhiên lại nhắc tới chuyện sáng nay, suýt nữa bị hành động ngu ngốc của nữ nhi làm cho tức chết. Con gái à, con còn sợ có quá ít người biết chuyện con mắng tỷ muội Đổng gia là kẻ quê mùa hay sao? Con không thấy khách khứa trong sảnh nhìn con bằng ánh mắt kỳ lạ à?
Triệu di nương lúc này thật muốn kéo nữ nhi ngu ngốc về giáo huấn một phen.
Mà Tri Phủ phu nhân nghe Lương Tĩnh Mị nói xong khóe miệng cũng giật giật, nhưng bà vẫn mỉm cười nói: “Mị Nhi biết lỗi là được rồi, Mị Nhi biết sửa sai mẹ cũng vui mừng.”
Lương Tĩnh Mị đúng là ngu ngốc điển hình, nàng ta không hề thấy vẻ sốt ruột của Triệu di nương, cũng không nhận ra tri phủ phu nhân nói mát, càng không thấy khách quan trong sảnh khi nghe nàng ta nói vậy liền tỏ ra kinh ngạc. Lương Tĩnh Mị nghe tri phủ phu nhân nói thể còn tưởng rằng mình biết sửa sai" nên thanh danh cũng tốt đẹp phần nào. Thể là nàng ta sung sướng quay người lại, nói với tỷ muội Tử La: “Tử Đào tỷ tỷ, các tỷ sẽ không trách tội Mị Nhi chứ?” Tử Đào thấy Lương Tĩnh Mị chủ động nhắc lại chuyện khi sáng cũng kinh ngạc, nhất thời chưa kịp phản ứng. “Mị Nhi tỷ tỷ, tỷ muội A La đương nhiên không trách Mị Nhi tỷ tỷ rồi.” Tử La thấy Tử Đào không nói gì, liền vội vàng đáp.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Mị Nhi cũng yên tâm rồi. Muội là A La phải không? Mị Nhi nghe nói tỷ muội hai người đều tài nghệ song toàn, trí tuệ hơn người, trong lòng rất hâm mộ, thế nên nếu a La muội muội thật sự tha thứ Mị Nhi, vậy chi bằng A La muội muội biểu diễn chút tài nghệ cho Mị Nhi xem, để Mị Nhi được mở rộng tầm mắt học hỏi được không? Như thể mọi người ở đây cũng có thể thưởng thức tài nghệ của A La muội muội, đây là chuyện tốt đẹp nha, A La muội muội hẳn không từ chối chứ?”
Tử La nghe Lương Tỉnh Mi nói vậy, trong lòng cũng hiểu ra ý đồ của Lương Tĩnh Mị.
Thực ra khi thấy Lương Tĩnh Mị cùng Tô Sở Nguyệt nói chuyện, Tử La đã có dự cảm không tốt.
Cũng chẳng có cách nào khác, Tử La các nàng bị Bạch Liên Hoa Tô Sở Nguyệt này gây khó dễ quá nhiều rồi, không thể không
cảnh giác được. Nói chính xác hơn là khi Tử La và Tử Đào ở phòng khách sau viện nhìn thấy Tô Sở Nguyệt đã cảnh giác rồi. Thấy chưa, linh cảm của các nàng đúng là không sai mà! “Mị Nhi tỷ tỷ nói gì vậy, A La xuất thân nhà nông, thực sự không có tài nghệ gì, không dám ở đây múa rìu qua mắt thợ.” Tử La trả lời Lương Tinh Mị.
Lương Tĩnh Mị nghe Tử La từ chối như thế, trong lòng càng chắc chắn Tử La là kẻ ngu ngốc, nghĩ đến dáng vẻ chật vật của tỷ muội Tử La khi bị vạch trần, Lương Tĩnh Mị không khỏi đắc ý.
A La muội muội đừng khiêm tốn như vậy chứ, ở hậu viện mẹ tỷ nói tỷ muội hai người đều là tài nữ mà, làm sao nhầm được. Chẳng lẽ cái danh tài nữ của A La muội muội chỉ là hữu danh vô thực hay sao? Nếu thực sự không phải hư danh thì sao muội không dám lên sân khấu biểu diễn một chút? Hay là A La muội muội vẫn chưa thực sự tha thứ Mị Nhi, nên mới không đáp ứng thỉnh cầu này của Mị Nhi?”
Không thể không nói, Lương Tinh Mị nói ra nếu không mang giọng điệu hí hửng như vậy, thì câu nói đã có sức thuyết phục hơn.
Lương Tĩnh Mị đã nói vậy, nếu Tử La không lên sân khấu biểu diễn thì chính là để cho người ta có cơ hội nói các nàng không phải tài nữ, chỉ là hư danh mà thôi, hoặc nếu không thì cũng bị nói là khẩu phật tâm xà, thù dai, không chịu tha thứ cho Lương Tĩnh Mị. Thế nên lần này Tử La không thể không đồng ý.
Mà Lương Tĩnh Mị nói vậy, càng thêm khẳng định suy đoán của Tử La là đúng. Lương Tĩnh Mị này chắc chắn là nghe ai nói tỷ muội nàng không có tài nghệ gì hết, nên lúc này mới bày kế để các nàng xấu mặt trước mọi người.
Mà kẻ nói cho Lương Tĩnh Mị biết, trừ Tô Sở Nguyệt ra thì Tử La cũng chẳng đoán ra người nào khác nữa. Tử La nghĩ lại, Tô Sở Nguyệt vẫn luôn nói thì thầm nói chuyện với Lương Tĩnh Mị, hơn nữa từ hậu viện ra đây Lương Tĩnh Mị vẫn luôn đi cùng Tô Sở Nguyệt, thế nên chỉ có thể là nàng ta xúi giục mà thôi. Tử La biết hôm nay nàng phải biểu diễn thứ gì đó, nếu không tỷ muội nàng, cả Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục cũng không thể bình an ra về được. Tâm tự xoay chuyển, nghĩ xem trong cầm kỳ thi họa thì nàng có thể biểu diễn cái gì. Tử La nghĩ một lát liền có ý tưởng, hơn nữa Tử La có linh cảm, màn biểu diễn của nàng chắc chắn sẽ khiến mọi người mở mang tầm mắt. Ha ha, như thể giống như đánh cho bọn Lương Tĩnh Mị mấy bạt tai rồi.
Nghĩ xong, Tử La ngoài mặt không hề có chút tức giận hay hốt hoảng nào cả, nhưng nàng vẫn giả bộ ấm ức nói: “Mị Nhi tỷ tỷ, sao tỷ lại nói tỷ muội A La như vậy chứ, hôm nay là lần đầu tiên bọn muội gặp Mị Nhi tỷ tỷ, hơn nữa bọn muội không hề đắc tội Mị Nhi tỷ tỷ mà, sao tỷ lại ép bọn muội như vậy? Nếu Mị Nhi tỷ tỷ thực sự nghi ngờ bọn muội bất tài hoặc cảm thấy bọn muội vẫn chưa tha thứ tỷ, vậy thì A La đành bêu xấu biểu diễn một chút tài mọn cho Mị Nhi tỷ tỷ là được.”
Hừ, ai chả biết giả bộ đáng thương chứ! Nàng cũng có thể học theo Tô Sở Nguyệt mà!
Lương Tĩnh Mị cũng nghe ra chút trào phúng trong lời nói của Tử La, nhưng nàng ta trước giờ không có đầu óc, không cần suy nghĩ liền nói: “Vậy A La muội muội biểu diễn cho chúng ta thưởng thức đi!” “Được thôi, vậy hôm nay A La xin bêu xấu một chút. Tri phủ phu nhân, không biết ngài có thể chuẩn bị cho A La ít giấy vẽ và mực được không ạ?” Tử La nhìn Tri Phủ phu nhân nói.
Tri phủ phu nhân đau đầu với Lương Tĩnh Mị, cũng nhẫn nhịn vô cùng, thấy Tử La đã đồng ý, bà không tiện nói gì nữa, đành sai hạ nhân chuẩn bị giấy mực cho Tử La.
“Được thôi, người đâu, chuẩn bị dụng cụ vẽ cho Đổng Tam tiểu thư!” Tri Phủ phu nhân ra lệnh.
“A La!” Thấy Tử La định lên sân khấu, Tử Đào lo lắng Tử La kéo nàng lại. “Nhị tỷ, không sao đâu!” Tử La tự tin nói.
Tử Đào nhìn Tử La tự tin như vậy, trong lòng cũng bình tĩnh lại. Phải nói, Tử Đào trước giờ vẫn luôn tin tưởng Tử La.
Tử La bước lên sân khấu, thấy xung quanh có vài ánh mắt thân thiết. Nàng nhìn lại, thấy Thận Diệc Phàm ngồi ghế trước, phía sau là Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục đang nhìn mình. Tử La biết bọn họ nghĩ nàng thật sự không biết cầm kỳ thi họa nên mới lo lắng như vậy, thể là Tử La liền mỉm cười trấn an.
Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục, cả Tử Đào cũng nhìn Tử La, lặng im cổ vũ.