Xem đi, câu này của người ta đã chạm tới điểm mấu chốt rồi.
Có điều lời nói của Đổng Mai mặc dù vô cùng hả hê nhưng lại chặn ngang lời ép hỏi của Tử Thụ, khiến cho người Hà gia có cơ hội xoay chuyển. Lúc này đáng ra phải thừa thế xông lên để ép cho người nhà họ Hà cứng miệng, bây giờ bị Đổng Mai xen vào như vậy, Hà tú tài không cần trả lời câu hỏi của Tử Thụ nữa. Thế nên Đổng Mai2nói vậy mặc dù hả giận nhưng cũng không phải là hành động sáng suốt. Quả nhiên Đổng Mai vừa nói xong thì nữ nhân Lâm Chi liền bắt bẻ:
“Tỷ tỷ, tỷ có thể mắng muội, nhưng không thể nói phu quân như vậy được. Tỷ tỷ ban nãy nói vậy nghĩa là đang coi thường Hà gia chúng ta, thậm chí còn trách mắng phu quân nữa. Đây không phải bổn phận của một người vợ.” Lâm Chi này cũng không phải kẻ tầm thường, dăm ba câu liền8chuyển trọng điểm sang hướng khác.
Đổng Mai trước nay ngu ngốc nghe vậy liền rơi vào trong của Lâm Chi, không hề suy nghĩ liền chỉ vào mặt đám người Lâm Chi cùng Hà tú tài: “Ta nhổ vào! Hà gia các ngươi là cái thá gì chứ! Bắt nạt lão nương, còn không cho ta xả giận!”
Đổng Mai nói xong câu này, Tử La suýt nữa bị sự ngu ngốc của nàng ta làm cho tức chết, sự tình đều bị chuyển hướng rồi. Quả nhiên Lâm Chi nghe6Đổng Mai nói vậy liền gán tội danh cho Đổng Mai: “Tỷ tỷ, tỷ... sao tỷ có thể nói như vậy chứ! Tỷ nói vậy chính là coi thường nhà chồng đấy!” “Tử Thụ lão đệ, mọi người nghe đi.” Hà tú tài giống như uống phải thuốc độc, dáng vẻ vô cùng đau đớn giả nhân giả nghĩa nói: “Đổng Mai ở trước mặt mọi người cũng coi thường Hà gia chúng ta như vậy, nói những lời sỉ nhục như thể, mọi người cũng có thể hình dung3được Đổng Mai ở Hà gia chúng ta ương bướng như thế nào rồi. Thế nên lần này chúng ta muốn bỏ Đổng Mai cũng thực sự vì bất đắc dĩ. Tử Thụ lão đệ, đệ phải hiểu cho Hà gia chúng ta đấy.” Tử La nghe mấy lời dối trá của Hà tú tài thật muốn nôn, ngụy quân tử chắc cũng chỉ tới mức này thôi. “Hà Quang Tổ ngươi nói láo! Rõ ràng Hà gia các ngươi sủng thiếp diệt thế, không, Lâm Chi nàng ta bây5giờ còn chưa xứng làm thiếp nữa! Hà Quang Tổ người làm thể không sợ bị thiên lôi đánh hả?” Đổng Mai nghe Hà tú nói vậy liền cướp lời Tử Thụ nói trước. Tử La cảm thấy Đổng Mai này đúng là ngu đến cực điểm. Người nhà họ Hà bây giờ còn đang lo tìm nhược điểm của nàng ta đây, bây giờ Đổng Mai lại vội vàng dâng cho họ. Tử La không muốn tiếp tục xem hành động ngu ngốc của Đổng Mai nữa rồi. Tử Thụ nghe Đổng Mai nói vậy cũng thoáng nhíu mày. “Hừ, độc phụ hở một chút là nguyền rủa trượng phu như ngươi, Hà Quang Tổ ta không dám cần.” Quả nhiên Hà tú tài bắt được nhược điểm của Đổng Mai lần nữa, chẳng cần tốn sức đã cho Đổng Mai một đòn.
Mấy người Hà gia khác, đặc biệt là Hà lão bà nghe Hà tú tài nói vậy cũng thi nhau trách mắng Đổng Mai. Đổng Mai thấy vậy còn muốn bước lên tranh cãi với người nhà họ Hà, cũng may Đổng Hoàng thị ý thức được sự tình không đúng, vội kéo Đổng Mai lại, ra hiệu nàng ta đừng nói nữa.
“Tử Thụ lão đệ, các đệ cũng thấy đại đường tỷ Đồng Mai của các đệ ngang ngạnh thế nào rồi chứ? Đệ nói xem phu nhân ác độc như vậy, Hà gia chúng ta có phải nên hưu không?”
Một chiều này của Hà tủ tài đúng là thâm độc, hắn muốn hưu Đông Mai nhưng lại không nói thẳng ra mà muốn Tử Thụ trả lời. Chuyện này dù Tử Thụ trả lời thế nào thì cũng không chiếm được lợi.
Nếu nói là nên hưu Đông Mai thì không chỉ khiến đám người Đổng Mai ghi hận Tử Thụ, mà còn mang danh không niệm tình thân. Nhưng nếu nói là không nên hưu Đổng Mai, thì e rằng Tử Thụ cũng mang tiếng bao che người nhà. Hà tú tài sở dĩ phải kéo theo Tử Thụ xuống nước cũng vì hận bao lâu nay hắn để Đổng Mai làm thân với huynh muội Tử La nhưng bọn họ vẫn luôn không để ý đến hắn. Thế nên Hà tủ tài đâm ra thù hận, hôm nay có cơ hội liền hắt nước bẩn lên huynh muội Tử La.
Hà tú tài nghĩ ra được kể bẩn, nhưng Tử Thụ cũng không phải kẻ ngốc.
“Hà huynh nói gì vậy, đây là chuyện riêng của nhà họ Hà, nếu không cũng chỉ là chuyện riêng của Hà gia huynh với nhà Nhị bá. Tử Thụ chỉ là tiểu bối, không dám ngông cuồng quyết định thay nhà hai vị. Hà huynh nói đúng không?”
Tử Thụ lần nữa ném củ khoai bỏng tay về cho Hà tủ tài, hơn nữa để Hà tú tài không nói được nửa lời.
Hà tú tài thấy Tử Thụ vẫn ung dung như vậy, dáng vẻ điềm tĩnh như không, trong lòng khó chịu giống như ăn phải ruồi vậy. Có điều Hà tú tài còn có một chiều khiển huynh muội Tử La phải xấu mặt, nhưng hắn vẫn chưa nói ra.
Hà tú tài nghĩ, mục đích phía sau mới là điểm quan trọng, còn chuyện để huynh muội Tử La mất mặt trước hay sau không phải là điều hắn muốn nhất. Thế là Hà tú tài điều chỉnh lại tâm tình, bắt đầu kế hoạch gài bẫy huynh muội Tử La. “Tử Thụ lão đệ nói có lý, đúng là Hà huynh bị hồ đồ rồi.” Hà tú tài mỉm cười nói: “Theo lý thì đối với phụ nhân ác độc như Đổng Mai, Hà gia chúng ta bỏ một trăm lần cũng có lý. Nhưng phu thê một ngày ở bên trăm ngày ân nghĩa, hơn nữa cũng nể mặt Tử Thụ các
đệ, Hà gia chúng ta không tiện bỏ biểu tỷ của các đệ, thế nên có thể không hưu thê...”
Hà tú tài nói tới đây, Đồng Mai cùng cả nhà Đổng Hoàng thị không khỏi mừng rỡ, mà mẹ con Lâm Chi cùng Lâm Mã thị cảm thấy bị uy hiếp, mà đám người Hà lão bà thì vô cùng nghi hoặc.
Mà câu tiếp theo của Hà tú tài lại lần nữa khiến vẻ mặt của bọn họ thay đổi một phen:
“Thế nhưng Đông Mai nàng ta không sinh được con, lại còn đố kỵ, nhục mạ nhà chồng. Ông nội, bà nội cùng cha mẹ bị Đồng Mai chọc giận nhiều lần, hơn nữa hôm nay Đổng Mai suýt nữa làm hại đến con trai tương lai của ta, Hà gia chúng ta phải tốn không ít tiền của mới bảo vệ được đứa con trong bụng Chi nhi. Thế nên có thể không hưu Đổng Mai, nhưng nàng ta phải đồng ý để Chi nhi vào nhà làm quý thiếp. Còn nữa, Đổng gia các người phải bồi thường tổn thất tinh thần mà suốt mấy năm qua Đổng Mai gây ra cho Hà gia chúng ta, bồi thường cả tổn thất tiền tài, lại trả tiền thuốc thang chữa cho Chi nhi hôm nay. Đồng Mai còn phải thể sau này ngoan ngoãn làm con dâu nhà họ Hà, không tái phạm sai lầm nữa, nếu không Hà gia chúng ta sẽ không bỏ qua.” Hà tú tài nói rất có kỹ xảo, giống như Hà gia bọn hắn đại nhân đại nghĩa lắm, nhưng chỉ cần cẩn thận ngẫm lại cũng nhận ra nhiều chỗ không ổn.
Đầu tiên hắn nói Hà gia bỏ Đổng Mai vì ba lý do, trừ không sinh được con ra, thì hai nguyên nhân còn lại đều không rõ ràng, chuyện này ai đúng ai sai còn chưa định rõ, nhưng Hà tú tài nói thế giống như đổ hết thành lỗi của Đổng Mai vậy. Còn nữa, Hà tú tài nói những lời này với Tử Thụ, ai biết chuyện đều hiểu rõ huynh muội Tử La và nhà Đổng Hoàng thị đã không còn liên hệ từ lâu, nhưng Hà tú tài vẫn luôn nói “Đổng gia các ngươi”, có thể thấy mục đích của Hà tú tài không đơn thuần như vậy,
Mặc dù lời của Hà tú tài có nhiều lỗ hổng, nhưng vẫn có người muốn chui vào.
“Vậy rốt cuộc Hà gia các ngươi muốn chúng ta bồi thường bao nhiêu bạc mới chịu bỏ qua?” Đông Hoàng thị nghe nói bồi thường bạc thì Đổng Mai không bị bỏ, liền hỏi, Bà ta sợ Hà tú tài đổi ý.
“Ha ha..” Hà tú tài thầy Đồng Hoàng thị hỏi thế liền vui vẻ, cảm thấy cách mục tiêu gần hơn một chút, hắn không nhịn được nụ cười: “Cũng không cần Đổng gia phải bồi thường quá nhiều, như thế này đi, chỉ cần bồi thường một ngàn năm trăm lượng là được. Đổng gia các ngươi cũng không thiếu chút bạc này đúng không, Tử Thụ lão đệ?” Hà tú tài dứt lời, đám người xung quanh không nhịn được hít sâu một hơi. Sau đó sôi nổi bàn tán.
“Cái gì? Một ngàn năm trăm lượng bạc? Hà gia này đi ăn cướp còn hơn!” Có người than. “Đúng vậy, đúng vậy! Nhà Đổng Nhị Lang mặc dù có bạc, nhưng cũng chưa chắc đã chi được một ngàn năm trăm lượng!” Có người phụ họa. “Ôi dào, bà ngốc quá! Hà tủ tài diễn lâu như vậy đâu phải muốn nhà Đổng Nhị Lang bồi thường bạc, rõ ràng là muốn làm cho mấy huynh muội Đổng đại thiếu gia giúp bồi thường tiền đấy mà!” Có người thông minh vạch ra chân tướng rõ ràng. “Hả? Như vậy mà cũng được hả? Trời đất, Hà tú tài này đúng là không biết xấu hổ!” Người khác nghe vậy cũng giật mình.
Hà tú tài còn tưởng rằng hắn nói kín kẽ, nhưng hắn đã quá coi thường ánh mắt của mọi người rồi. Lúc này Hà tú tài bị vạch mặt thẳng thừng như thế, trong lòng thấy hơi khó chịu, nhưng nghĩ tới một ngàn năm trăm lượng bạc lại không khỏi hưng phấn, chút mặt mũi ấy có là gì. Chỉ cần không ai dám thẳng thừng nói hắn, thì hắn cứ coi như không nghe thấy là được.
Không thể không nói, da mặt của Hà tú tài đúng là dày vô cùng tận.
“Con rể, con nói thật không? Như vậy Đổng gia chúng ta sẽ bồi thường bạc.” Đông Hoàng thị nói vậy khiến mọi người đều bất ngờ, nhưng Đông Hoàng thị giống như không thấy mọi người kinh ngạc, lại quay qua nói với Tử thụ: “Thụ ca nhi, bây giờ Mai tự nhi sắp bị hưu tới nơi rồi, các cháu sẽ không trơ mắt nhìn đại tỷ bị hưu chứ? Vả lại nhà các cháu làm ăn lớn, một ngàn năm trăm lượng cũng như muối bỏ bể thôi, các cháu chi bạc đi!”
Đổng Hoàng thị nói xong câu này, đám người xung quanh như muốn nổ tung.
Rất nhiều người cảm thấy Đông Hoàng thị đúng là vô liêm sỉ, bắt đầu nhỏ giọng trách móc bà ta. Nhưng cũng có người cảm thấy Đông Hoàng thị nói không sai. “Ai, sao mấy người có thể nói Đổng Hoàng thị như vậy chứ, Đông Hoàng thị cũng vì lo lắng cho con gái thôi. Còn nữa, Đổng đại thiếu gia và Đông Hoàng thị bọn họ là người nhà, trong nhà nếu có đại tỷ bị hưu cũng không phải chuyện vẻ vang gì. Vả lại Đổng đại thiếu gia bọn họ có nhiều tiền như thế, chút tiền lẻ này có là gì!” Phan thẩm luôn cạnh khóe mấy huynh muội Tử La là kẻ đầu tiên bỏ đá xuống giếng.
“Đúng vậy! Lão bà này thấy, nhà Đổng đại thiếu gia bây giờ giàu có như vậy, hơn một ngàn lượng bạc này chẳng là gì với nhà họ hết. Lấy chút tiền đi giúp đại tỷ nhà mình là lẽ thường tình thôi!” Giang lão bà ở bên cùng nhân cơ hội trả thù riêng.