Điền Viên Cẩm Tú

Ai bồi thường bạc


trước sau

“Mẹ Lâm Tử, Giang lão thẩm, hai người không nên nói như vậy, chúng ta đều biết Thụ ca nhi bọn họ đã sớm tách khỏi nhà Đổng Nhị Lang, chuyện này không liên quan gì tới huynh muội Thụ ca nhi cả, dựa vào đâu mà I bắt huynh muội Thụ ca nhi bồi thường bạc chứ?” Trần thẩm nghe đám người Phan thẩm cùng Giang lão bà nói vậy, không nhịn được2phản bác.

“Ôi dào, mẹ Thiết Đản à, lão bà ta thấy mẹ Lâm Tử, cả Giang lão muội nói rất đúng. Thụ ca nhi đúng là nên giúp bọn họ bồi thường tiền. Mọi người thử ngẫm lại xem, nếu Thụ ca nhi bọn họ không bồi thường, thì thôn Hòe Hoa chúng ta chẳng phải có phụ nhân bị nhà chồng bỏ hay sao, chuyện này ít nhiều đều ảnh hưởng đến thôn8chúng ta. Mà chuyện này do Đổng gia bọn họ gây ra, Thụ ca nhi có thể trả được chỗ bạc này nhưng lại không trả, vậy rõ ràng có lỗi với chúng ta!” Một bà già chừng hơn sáu mươi tuổi, trên người mặc vải thô, vẻ mặt cay nghiệt thấy vậy lên mặt nói.

Tử La nhận ra bà lão này, bà ta gọi là Trần Tứ lão bà, cùng Giang lão bà6đều có tiếng là mẹ chồng ác độc ở thôn Hòe Hoa bọn họ, hơn nữa hai lão bà này bình thường cũng thân thiết với nhau.

Có điều Trần Tứ lão bà còn khó xử lý hơn Giang lão bà, vì bà ta giỏi ngụy biện hơn Giang lão bà. Bà ta có thể đem mọi chuyện đổi trắng thay đen, chuyện vô lý cũng có thể cải thành có lý.

Nhìn xem, chuyện này3rõ ràng là Đông Hoàng thị yêu cầu vô lý, nhưng Trần Tứ lão bà vừa nói vậy, cũng cãi thành mấy phần có lý rồi. Những người khác nghe Trần Tứ lão bà nói vậy, cũng bắt đầu cảm thấy bà ta nói đúng. Thế là trong sân càng có nhiều ý kiến bất đồng.

Có người cảm thấy mấy huynh muội Tử La nên chi bạc, có người cảm thấy không nên, có5người lại nói số bạc này hẳn là nhà Tử La và nhà Đổng Nhị Lang cùng nhau trả. Ai cũng có ý kiến riêng.

Tử La không thể không khâm phục khả năng ngụy biện của Trần Tứ lão bà, nhìn xem người ta bắt ngay vào trọng điểm, nếu Đổng Mai thực sự bị bỏ, thì sẽ ảnh hưởng tới thôn các nàng. Mà con người ai cũng có ích kỷ riêng, Đổng Mai bị bỏ sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng cả làng, làm ảnh hưởng tới bọn họ, thế là mọi người bắt đầu cảm thấy chỗ bạc này nên để mấy huynh muội nàng trả.

“Nhị bá, Nhị bá nương, mọi người thật sự cảm thấy chuyện này đều là lỗi của đại đường tỷ sao? Mọi người thật sự nghĩ phải bồi thường hơn một ngàn lượng bạc cho người nhà họ Hà sao? Chuyện này mọi người phải nghĩ thật kỹ, chỉ cần mọi người bồi thường bạc, thì dù đại đường tỷ không bị bỏ, nhưng cũng coi như thừa nhận tội danh bất kính với cha mẹ chồng, đố kỵ, nhục mạ nhà chồng, nếu không sao mọi người lại bồi thường bạc cho họ chứ. Nhị bá, Nhị bá nương, mọi người nói đúng không?”

Khi đám đông đang mong chờ Tử Thụ trả lời có bồi thường bạc hay không, thì câu trả lời của Tử Thụ lại khiến mọi người kinh ngạc. Đúng vậy, bồi thường bạc thì có nghĩa là thừa nhận Đổng Mai sai, nếu thể cho dù hôm nay Đổng Mại không bị bỏ, thì đã bị gắn cái danh ghen tị, bất kính với cha mẹ chồng, nhục mạ nhà chồng rồi. Như thế có khác gì bị bỏ về nhà mẹ đẻ đâu chứ!

Đổng Nhị Lang là kẻ bỏ đi, nhưng Đông Hoàng thị vẫn có chút đầu óc, nghe Tử Thụ nói vậy làm sao không hiểu chứ. Thể là Đông Hoàng thị trong đầu cân nhắc một chút.

“Ha ha... đúng vậy con rể ở, nhà họ Hà con nói Mai tỷ nhi chúng ta như vậy sao chúng ta có thể tin được chứ! Hơn nữa con gán cho Mai tự nhi nhiều tối như vậy, hai nhà chúng ta cần phải nói chuyện cho rõ ràng. Không nói đâu xa, nhìn thương tích trên người Mai tỷ nhi đi, đây là bị nhà họ Hà con đánh đấy!” Đông Hoàng thị nói xong kéo Đổng Mai cho mọi người xung quanh thấy: “Mọi người nhìn đi, nữ nhi nhà ta ở Hà gia sáu năm bây giờ tiều tụy như vậy, còn bị nhiều vết thương nữa...”

Đổng Hoàng thì cũng là cao thủ lật mặt, giờ nghe Tử Thụ vạch ra chỗ không đúng của Hà gia, bám vào chỗ này nói chuyện, lớn tiếng áp đảo. Có Đổng Hoàng thị tranh cãi với Hà gia, huynh muội Tử La cũng coi như được thanh tĩnh.

Tử Hiên lúc ban đầu thấy Đông Hoàng thị vô liêm sỉ muốn huynh muội bọn họ bồi thường hơn một ngàn lượng đã định tranh cãi với Đổng Hoàng thị, nhưng bị Tử Thụ kéo lại nên thôi. Bây giờ thấy Tử Thụ dăm ba câu đã hướng Đổng Hoàng thị theo góc độ khác, để Đổng Hoàng thị tự xử lý, trong lòng càng thêm khâm phục Tử Thụ. “Đại ca, huynh lợi hại quá!” Tử Hiên nhỏ giọng nói, Tử La các nàng thấy vậy cũng dồn dập phụ họa. Tử Thụ thấy mấy người Tử La nhìn mình bằng vẻ mặt sùng bái, cảm thấy buồn cười, nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện, bèn ra hiệu Tử La các nàng trước tiên đừng nói gì cả. Chuyện của Đổng Mai và nhà họ Hà vốn là cả hai bên đều có lỗi chứ không thể nói thực sự bên nào là người sai, thế nên tranh cãi một hồi cũng không có kết
quả.

Hà tú tài nhìn thấy cảnh này khác một trời một vực với dự đoán của hắn, cứ tranh cãi như vậy tới tối cũng chẳng có kết quả gì. Hơn nữa mấy huynh muội Tử La đều đứng ngoài cuộc, không liên quan gì đến chuyện này, trong lòng hắn càng thấy khó chịu.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì danh tiếng của Hà gia bọn họ cũng bị ảnh hưởng. Thể là Hà tú tài không thể ngồi im nữa, vì bạc của hắn, đành phải tốc chiến tốc thắng.

“Tử Thụ lão đệ, đệ xem Nhị bá nương nhà để không thể nói lý, mấy huynh muội các ngươi là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, hẳn sẽ không giống vô lý giống Nhị bá nương các ngươi chứ?” “Hà huynh nói đùa, đây là chuyện riêng của Hà gia huynh và nhà Nhị bá, không liên quan gì đến huynh muội chúng ta, chúng ta không thể tham dự.” Tử Thụ cũng không ngốc, làm sao cho Hà tú tài cơ hội được chứ. Hà tú tài cảm thấy Tử Thụ làm gì có phong phạm ngọc thụ lâm phong, công tử văn nhã như mọi người nói chứ, rõ ràng là hồ ly giảo hoạt.

“Được thôi, chuyện hôm nay chúng ta cũng không muốn nhiều lời với Đổng gia các ngươi! Bây giờ ta cho các ngươi hai lựa chọn, một là đồng ý bồi thường bạc, chúng ta sẽ không bỏ độc phụ Đổng Mai, hoặc là hôm nay Hà gia chúng ta sẽ bỏ Đổng Mai!” Hà tú tài cuối cùng cũng lộ rõ bộ mặt thật.

Lời của Hà tú tài quá mức thẳng thừng, đám người xung quanh đều yên tĩnh lại. Hà tú tài cũng biết những lời hắn vừa nói coi như tháo xuống mặt nạ rồi, nhưng nếu đã vậy, hắn cũng không muốn che giấu nữa, tiếp tục nói với Tử Thụ: “Tử Thụ lão đệ, các ngươi cứ nghĩ kỹ đi, Đổng gia các ngươi nếu có phụ nhân bị bỏ thì danh tiếng của huynh muội các ngươi đều bị ảnh hưởng, thế nên có bồi thường bạc hay không tùy các ngươi thôi. À phải rồi, thôn Hòe Hoa các ngươi cũng vậy, trong thôn có phụ nhân bị nhà chồng bỏ, cả thôn cũng sẽ bị mang tiếng, vậy nên các ngươi cứ nghĩ cho kỹ phải xử lý thế nào đi.”

Hà tú tài nói vậy đúng là vô liêm sỉ cực điểm, đám người xung quanh nghe vậy không khỏi khịt mũi coi thường Hà tú tài.

“Hà huynh, huynh nói quá rồi. Chuyện này không chỉ là đúng sai mà còn tại lòng người. Các ngươi bỏ đại đường tỷ cũng được, ai bảo tỷ ấy không có con. Nhưng nếu các ngươi nói tỷ ấy bất kính cha mẹ chồng, đố kỵ, nhục mạ nhà chồng thì chúng ta cũng không ngại cùng các ngươi đến nha môn, xem quan phủ phán định Hà gia các ngươi ngược đãi con dâu, Hà tú tài sủng thiếp diệt thê, hay là đại đường tỷ đố kỵ bất kính cha mẹ chồng đây!” Tử Thự hiện ngang nói, khiến Hà tú tài tức muốn ngã ngửa.

“Ai da, Đại ca nói như vậy cũng không đúng. Lâm gia cô nương còn chưa vào cửa Hà gia nữa, nha môn sao có thể phản là Hà huynh sủng thiếp diệt thế chứ!” Tử Hiện nói tiếp, còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “Cô nương”, làm mặt Hà tú tài trắng bệch.

Đến bây giờ lập trường của huynh muội Tử La vô cùng rõ ràng, bọn họ sẽ không bồi thường bạc cũng không gánh tiếng xấu, mà nếu người nhà họ Hà muốn bỏ vợ cũng được, nhưng ngoại trừ không con thì tội kia không phải người nhà họ Hà muốn thêm là thêm được.

“Đổng Mai, nàng thật sự muốn bị bỏ sao? Nàng chắc chắn sẽ không bồi thường bạc cho Hà gia chúng ta?” Thấy không thể làm được gì huynh muội Tử La, Hà tú tài liền quay sang Đồng Mai. “Hừ! Hà Quang Tổ, sao nào, ngươi sợ chưa? Muốn chúng ta bồi thường bạc cũng được thôi, nhưng đòi hơn một ngàn lượng thì đừng mơ! Còn nữa, ngươi phải đuổi nữ nhân này đi, sau này không được bước vào cửa Hà gia một bước, còn không thì một đồng ngươi cũng đừng mong lấy được!” Đổng Mai nghe vậy chỉ vào Lâm Chị nói.

“Độc phụ, ngươi đừng mơ tưởng! Ca ta sẽ không bao giờ đuổi Chi nhi tẩu tử. Trong bụng tẩu ấy có cốt nhục của Đại ca ta, độc phụ như người làm sao có thể sánh bằng chứ!” Hà Hoa luôn khắc khẩu với Đổng Mai nghe thể liên nổi giận. Đây cũng không phải vì Hà Hoa thích Lâm Chi hơn, có điều so với Đổng Mai thì Lâm Chi biết lấy lòng nịnh bợ Hà Hoa, cho nàng ta nhiều lợi lộc. Đương nhiên trừ nguyên nhân này thì quan trọng nhất là mẹ Hà Hoa nói, chỉ cần Đại ca nàng ta, Hà tú tài có con trai, thì tam phòng bọn họ mới được chia nhiều gia sản hơn. Có tiền rồi thì mới có thể mua đồ cưới cho nàng ta được, thế nên lúc này Hà Hoa mới bảo vệ Lâm Chi như thế. Lời này của Hà Hoa khiến Đổng Mai nổi giận, đặc biệt là Hà Hoa gọi Chi nhi tẩu tử càng khiến Đổng Mai bốc hỏa. Thế là Đổng Mai lần xông tới đánh nhau với Hà Hoa. Hai người đánh nhau vô cùng dữ dội, người xung quanh sợ bị ngộ thương, liền đồng loạt tránh xa. Hà Hoa dáng người cao lớn, lại hùng dũng, Đổng Mai đã bị thương đâu phải là đối thủ của nàng ta. Đột nhiên Hà Hoa xô Đổng Mai sang một bên, mà bên đó có Lâm Chi đang đứng giả vờ mệt mỏi.

Đám người xung quanh không khỏi hoảng hốt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện