Tiếp đó, bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau, rõ ràng là sơn tặc đang đánh nhau với đám người Thân Diệc Phàm.
“Tam tiểu thư, mọi người cứ ở yên bên trong nhé. Ngoài này đã có chúng ta rồi!” Kim Tiến nói2nhanh, sau đó, tiếng đánh nhau phía ngoài cách các nàng càng ngày càng gần.
Xuân Hoa không yên tâm liền vén màn nhìn ra.
“Sao rồi?” Tử La vội hỏi. “Đám sơn tặc có hơn mười người, bọn chúng đều có vũ khí, hơn8nữa hình như đều là người luyện võ. Tam tiểu thư, lát nữa có cơ hội nô tỳ và Hạ Hà sẽ bảo vệ người rời khỏi đây.” Xuân Hoa quay đầu lại trịnh trọng nói.
Nghe Xuân Hoa nói như vậy, lại nhìn6nét mặt trịnh trọng của nàng ấy, Tử La không khỏi căng thẳng theo. Lần này Thân Diệc Phàm không mang nhiều người đến phủ thành Mạc Phủ. Ngoài hắn và Thư Mặc ra thì chỉ có mấy gia đình, cộng thêm bốn3người Kim Tiền thì cũng chỉ khoảng mười mấy người.
Số người cân xứng với đám sơn tặc. Chỉ là đám sơn tặc này có vũ khí, hơn nữa đều là người luyện võ, còn đám gia đình của Thận Diệc Phàm chỉ có5chút công phu mèo cào, lại không có vũ khí, bốn người Kim Tiền cũng chẳng biết đánh đấm gì, cho nên khả năng bọn họ đánh lại được đám sơn tặc kia không cao lắm.
“Cẩn thận!” Hạ Hà kêu to, sau đó Tử La thấy mình bị Hạ Hà đẩy sang một bên. Một cây đao lập tức đâm vào chỗ Tử La vừa ngồi. Đúng là nguy hiểm! Càng ngày càng có nhiều sơn tặc vây quanh xe ngựa của các nàng, mấy người Kim Tiền cũng không bảo vệ nổi nữa.
Tiếp tục ở lại xe ngựa thì không an toàn, cho nên Xuân Hoa quyết định để Hạ Hà bảo vệ Tử La, còn nàng thì ở phía trước mở đường cho họ. Ra khỏi xe ngựa, Tử La mới thấy được hiện trường đánh nhau khốc liệt thế nào. Người bên các nàng đã ngã xuống rất nhiều, bây giờ chỉ còn khoảng gần mười người cùng Thân Diệc Phàm chống cự lại thôi. Không biết Thân Diệc Phàm lấy ở đâu được một thanh kiếm, ngăn lại đa số sơn tặc, nếu không chắc phe các nàng đã thua rồi. Bốn người Kim Tiền nàng mang theo đều đã gục hết, không biết vết thương ra sao. Dù lo lắng, nhưng tình cảnh hiện tại không cho phép nàng đi kiểm tra tình huống của họ.
Chỉ thấy Xuân Hoa bảo vệ trước mặt nàng và Hạ Hà. Bởi vì không có vũ khí, hơn nữa không khỏe bằng đám sơn tặc, võ công cũng chỉ bình thường cho nên cực kỳ nguy hiểm, Tử La chỉ sợ Xuân Hoa sẽ bị thương.
Còn Hạ Hà cũng không rảnh tay, chẳng bao lâu sau đã có thêm mấy tên sơn tặc áp sát tấn công từ phía sau.
Nhất thời, Hạ Hà luống cuống tay chân.
Tuy lúc trước Tử La có theo học mấy bộ quyền ở chỗ Dung Ngũ thúc, nhưng đó chỉ là để rèn luyện thân thể thôi, chẳng có tác dụng trong chiến đấu tẹo nào. Đến chút kiếm pháp học được của Mạc Vân Thiên cũng chỉ là kiểu trông thì ngon mà không dùng được, vậy nên bây giờ nàng muốn giúp cũng không biết giúp ra sao cả.
Điều nàng có thể làm bây giờ chỉ là cố gắng né tránh trong phạm vi an toàn, cố gắng để mình không quá hoảng sợ, không để mình trở thành gánh nặng cho Xuân Hoa và Hạ Hà mà thôi.
Đột nhiên, một tên sơn tặc cao to, hung tợn không đấu với Thần Diệc Phàm nữa mà lao về phía các nàng.
Đương nhiên bản lĩnh của tên này cao hơn mấy người Xuân Hoa rất nhiều. Chẳng bao lâu sau, Xuân Hoa đã có vẻ đuối sức.
Thân Diệc Phàm muốn tới giải vây cho các nàng, nhưng lại có mấy sơn tặc ngăn hắn lại. Cuối cùng, Xuân Hoa cũng không ngăn được công kích của tên sơn tặc kia, bị hắn đá bay ra ngoài, đụng vào Hạ Hà phía sau. Đương nhiên là cả hai người đều bay đi. “Xuân Hoa tỷ!” Tử La không nhịn được kêu lên, thấy tên sơn tặc thấy phía trước vẫn công kích về phía nàng thì nghiêng người né tránh. Tên sơn tặc kia không ngờ Tử La có thể tránh được đòn của hắn, liền cười mắng: “Con nhãi này không tệ, cũng biết chút công phu đấy chứ!” Nói rồi, hắn tấn công Tử La dữ dội hơn. Lúc nãy Tử La may mắn mới tránh được đòn của hắn, bây giờ có muốn trốn cũng không được. Vì vậy, thấy đao của sơn tặc cách mình càng ngày càng gần, Tử La không tránh được chỉ có thể hoảng sợ, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại. “A La, cẩn thận!” Đau đớn trong dự tính không xuất hiện, bên cạnh còn truyền đến giọng nói lo lắng của Thân Diệc Phàm. Thì ra, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Thân Diệc Phàm đã lao tới đẩy nàng ra. Tử La tránh được một đòn của sơn tặc, chỉ là Thần Diệc Phàm thì không may mắn như thế, nhát đạo đó đâm thẳng vào người hắn.
“Thân Đại ca!” Tử La không nhịn được kêu lên. Tiếp đó, Thân Diệc Phàm bảo vệ Tử La, một mình chiến đấu với tên sơn tặc.
Bởi vì phải chú ý đến Tử La, Thân Diệc Phàm nhanh chóng rơi vào thể hạ phong. Tình hình càng lúc càng nguy hiểm, đột nhiên có sơn tặc sợ hãi nói: “Lão đại, người của quan phủ đến!” “Mẹ nó, các huynh đệ, rút!” Thì ra tên đang đấu với Thận Diệc Phàm chính là thủ lĩnh, nghe nói có quan binh đến thì không đầu với Thân Diệc Phàm nữa mà xoay người định cùng đồng bọn trốn đi.
Nào ngờ, người của quan phủ đã đến kịp, nhanh chóng tóm gọn lũ sơn tặc lại. Tử La thấy tình thể đảo ngược, các nàng đã an toàn thì gấp gáp hỏi Thận Diệc Phàm bên cạnh: “Thân Đại ca, huynh không sao chứ?”
“Thân Đại ca không sao, A La không cần lo lắng!” Thân Diệc Phàm cười
an ủi Tử La, sau đó khẩn trương hỏi nàng: “A La có sao không?” “A La không sao!” Nghe Thân Diệc Phàm nói xong, Tử La thở phào một hơi, sau đó liền chú ý tới vết thương vẫn đang chảy máu trên bả vai Thân Diệc Phàm. Lúc nãy vì cứu nàng, hắn đã lãnh trọn một đao của tên sơn tặc cầm đầu. Tử La hoảng sợ: “Thân Đại ca, vết thương của huynh chảy máu kìa!”
“Thiếu gia!” Lúc Tử La đang lo sợ vì vết thương của Thân Diệc Phàm thì Thư Mặc chạy tới.
“Mấy vị quan sai Đại ca, mọi người đến xem giúp thiếu gia nhà ta với!” Thư Mặc kêu cứu với đám quan sai.
Thủ lĩnh của mấy vị quan sai bảo thủ hạ xử lý cho đám gia đinh bị thương rồi đi tới.
“Để ta xem xem!” Vị quan sai này rõ ràng biết chút y thuật, xem xét kỹ vết thương của Thân Diệc Phàm rồi băng bó giúp hắn: “Không sao đâu! Chỉ là chút ngoại thương, lát nữa đến thị trấn tìm đại phu khám lại là được.”
“Cảm ơn Tống bổ đầu!” Thân Diệc Phàm rõ ràng có quen biết với bổ đầu này. “Thân thiếu gia khách khí quá! Cũng may huynh đệ chúng ta đúng lúc qua đây, nếu không mọi người đã gặp nguy hiểm rồi!” Tống bổ đầu không cho là đúng cười nói. Thấy Thân Diệc Phàm không sao, Tử La cũng thả lỏng, sau khi nói chuyện với hắn xong thì qua xem hai người Xuân Hoa, Hạ Hà.
Lúc nãy khi Thân Diệc Phàm băng bó vết thương, Tử La cũng đã sang xem tình trạng của hai người rồi, các nàng cũng không có gì đáng ngại, chỉ là Tử La vẫn không yên lòng nên lại qua xem sao. Sau khi nghỉ ngơi một lát, tình trạng của mọi người cũng khá hơn nhiều. Đa số mọi người chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại cả, xem ra đám sơn tặc này cũng không có ý muốn giết người. Đám sơn tặc thì lại càng không sao, tuy bị bắt nhưng chẳng bị thương chỗ nào cả. Nghĩ cũng đúng, đám Tử La không có vũ khí, cũng chẳng phải đối thủ của đám sơn tặc này, sao có thể khiến họ bị thương được. Cuối cùng, sau khi xác định mọi người không sao, Tống bổ đầu liền để lại hai người đưa các nàng đến thị trấn, còn hắn và những quan sai khác thì áp giải đám sơn tặc về nha môn. Lúc các nàng đến được thị trấn nhỏ trước mặt, sắc trời đã đen kịt.
Mấy người vào ở khách điểm tốt nhất trong trấn, sau đó Thân Diệc Phàm cho người đi mời đại phu đến khám lại cho mọi người. Khám và ăn cơm tối xong thì cũng đã muộn, Tử La đang định cùng hai người Xuân Hoa, Hạ Hà về phòng thì thấy Thư Mặc mếu máo bưng một chén cháo ra khỏi phòng Thân Diệc Phàm. Trong cả đoàn người thì vết thương trên tay Thân Diệc Phàm là nặng nhất, cho nên cơm tối cũng ăn ở trong phòng. Tử La thấy bát cháo còn đầy thì tò mò hỏi: “Thư Mặc Đại ca, Thân Đại ca không ăn cơm chiều à? Sao cháo vẫn còn nguyên vậy?” “À... Tam, Tam tiểu thư, cái này...” Thư Mặc khó xử.
“Thư Mặc Đại ca, có chuyện gì cứ nói thẳng, sao Thân Đại ca lại không ăn? Có phải vết thương lại đau không?” Tử La thấy vậy thì tưởng Thân Diệc Phàm bị làm sao, càng quan tâm hỏi han. “Cũng không phải, chỉ là, chỉ là tay thiếu gia không tiện lắm, ngài ấy lại không cho tiểu nhân đút.” Thư Mặc cắn răng nói một hơi.
“Hả?” Tử La không ngờ lại là vậy. Dù sao thì người ta cũng bị thương vì mình, bây giờ người ta không ăn được, về tình về lý nàng cũng phải đi xem một chút.
Vì vậy, sau khi kinh ngạc, Tử La liền dẫn Thư Mặc và Xuân Hoa, Hạ Hà đến gõ cửa phòng Thân Diệc Phàm. “A La, sao muội lại tới đây? Sao không nghỉ sớm một chút?” Thân Diệc Phàm thấy Tử La tới cũng rất kinh ngạc. “Ai, ai bảo có người bị thương còn không ăn được chứ? A La lo lắng nên đến xem một chút.” Tử La trêu hắn. Thân Diệc Phàm nghe Tử La nói vậy thì đỏ mặt: “Không... Không có.”
Người bình thường cũng có thể nhìn ra Thân Diệc Phàm đang nói dối.
“Vậy sao cháo vẫn còn nguyên thế?” Tử La nhìn thoáng qua bát cháo trên tay Thư Mặc.
“Thư Mặc, ngươi nhiều chuyện từ bao giờ vậy hả?”
Nghe thấy lời này của Thân Diệc Phàm, Thư Mặc không khỏi giật mình: “Tiểu nhân, tiểu nhân ra ngoài cửa liền nhìn thấy Tam tiểu thư, cho nên, cho nên.”
“Được rồi, Thần Đại ca đừng trách Thư Mặc Đại ca, là A La hỏi huynh ấy đấy.” Tử La thấy vậy thì vội chen ngang, nói Thư Mặc để cháo lại, rồi bảo ba người Thư Mặc, Xuân Hoa, Hạ Hà ra ngoài.
Hạ Hà không muốn đi nhưng lại không dám cãi lời Tử La, cuối cùng vẫn không thể làm gì khác hơn là ra ngoài cùng đám Xuân Hoa, Thư Mặc. “Thân Đại ca, sao huynh lại không ăn?” Tử La thấy Thư Mặc và Xuân Hoa, Hạ Hà đều đã ra ngoài thì hỏi Thận Diệc Phàm. “Thân Đại ca... không phải là tại tay Thân Đại ca không tiện sao? Thư Mặc tay chân vụng về, ta cũng không đói lắm nên mới không ăn.” Thân Diệc Phàm càng nói giọng càng bé lại.