Điền Viên Cẩm Tú

Đến phủ thành mạc phủ


trước sau

Thấy Tử La nhịn cười, Thân Diệc Phàm vội bổ sung: “Chỉ là Thân Đại ca cảm thấy mình có tay có chân mà để người khác đút cho ăn thì khó chịu thôi, cảm giác như mình là người tàn phế vậy.”

Lần này Thân Diệc Phàm bị thương ở tay phải, hơn nữa còn bị thương rất nặng, vì vậy nên ăn uống mới khó khăn. Tử La nghe vậy thì buồn cười, không ngờ một công tử luôn dịu dàng văn nhã cũng2có một mặt như vậy.

“Vậy Thân Đại ca có muốn ăn không? Huynh mới bị thương, không thể để bụng đói được. Hay huynh thử nói xem huynh muốn thể nào mới chịu ăn?” Tử La thấy lời của mình có vẻ giống như đang dỗ trẻ con. “A La bón thì Thân Đại ca sẽ ăn!” Thân Diệc Phàm cố ý trêu. Tử La nghe vậy thì ngẩn ra, một lúc lâu sau mới nhận ra được Thân Diệc Phàm vừa nói gì. Thân8Diệc Phàm thấy biểu hiện của Tử La thì thở dài trong lòng, xem ra nha đầu này không hiểu tâm ý của hắn rồi. “Thân Đại ca đùa thôi, A La tưởng thật hả?” Thân Diệc Phàm giả và thoải mái cười nói nhưng trong lòng vô cùng thất vọng.

“Được, A La sẽ bón cho Thần Đại ca ăn!” Tử La cẩn thận múc một thìa cháo rồi đưa đến trước mặt Thân Diệc Phàm.

Tử La thấy bây giờ Thân Diệc Phàm không cho6Thư Mặc bón, tự ăn lại không tiện, nàng cũng không thể để hắn đói cả đêm được. Cho dù thế nào, hôm nay hắn cũng cản cho nàng một đao, sao nàng có thể để hắn chịu đói được. Vì vậy, Tử La cứ xem hắn là bệnh nhân, bón cho hắn ăn một bữa cũng có sao đâu. Huống hồ, nàng và Thân Diệc Phàm đã quen biết nhiều năm, hắn lúc nào cũng giống một vị Đại ca chăm sóc cho huynh3muội nàng, nên dù không có việc ngày hôm nay thì nàng cũng phải để hắn ăn cơm.

Sau khi tự hỏi một lúc, Tử La quyết định bón cho Thân Diệc Phàm ăn.

Thân Diệc Phàm không ngờ Tử La sẽ làm vậy, hơi sững sờ rồi nhanh chóng phản ứng lại, mỉm cười, sau đó há miệng.

Mặc dù Tử La chưa hầu hạ người ta bao giờ, nhưng bón một bữa ăn cũng chẳng thể làm khó nàng. Tử La kiên nhẫn bón cháo cho5Thân Diệc Phàm.

Thân Diệc Phàm vừa ăn vừa nhìn dáng vẻ nghiêm túc múc từng thìa cháo của Tử La, lòng mềm thành nước. “Thân Đại ca, huynh sao vậy? Có phải vết thương lại đau không?”

Thân Diệc Phàm nghe tiếng hỏi han ân cần của Tử La mới phát hiện mình vừa nhìn nàng ngây người, không khỏi có chút lúng túng. Thế là, hắn nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, cười che giấu: “Không đâu, vết thương của ta đã tốt hơn nhiều rồi, chỉ là lúc nãy nghĩ đến một số chuyện nên thất thần thôi.”

Tử La nghe vậy không hề nghi ngờ: “Thả Đại ca, bây giờ huynh đang bị thương, đừng nghĩ nhiều.”

“Ừm, A La nói rất đúng, Thân Đại ca nghe muội.” Thân Diệc Phàm làm bộ như được chỉ bảo nói. Thấy Thân Diệc Phàm như vậy, Tử La lại ngượng ngùng, lè lưỡi nói: “A La không dám dạy bảo gì Thân Đại ca đâu, A La chỉ muốn tốt cho huynh thôi.” Thân Diệc Phàm nghe vậy thì cười: “Ừ, A La nói rất đúng.” Ánh mắt nhìn nàng càng dịu dàng hơn.

Tử La không hề phát hiện ra ánh mắt của Thận Diệc Phàm có gì không đúng: “Biết thì tốt!” Nói xong lại tiếp tục bón cháo cho hắn.

Tử La đích thân bón cho, bát cháo chẳng mấy chốc đã hết, trong lòng Thân Diệc Phàm có phần không muốn. “Thân Đại ca, huynh có muốn ăn gì nữa không?” Tử La thấy Thân Diệc Phàm ăn cháo xong thì hỏi. Thân Diệc Phàm nghe vậy, tuy trong lòng không muốn nhưng vẫn hiểu đạo lý tốt quá hóa dở, nểu Tử La phát hiện có gì đó không đúng thì không ổn lắm, hắn lắc đầu nói: “Không cần đầu A La, ta no rồi.” “Thật sao?” Tử La hỏi lại.

“Thân Đại ca đã lừa A La bao giờ chưa?”

“Ha, A La chỉ muốn xác định xem huynh đã no chưa thôi. Được rồi, nếu huynh no rồi thì A La đi trước nhé! Thân Đại ca nghỉ sớm đi!” “Ừm, A La cũng nghỉ sớm đi, mai chúng ta còn phải lên đường.” Tuy trong lòng không nỡ để A La rời khỏi, nhưng Thân Diệc Phàm không thể không nói như vậy.

“Được, A La biết rồi, vậy Thân Đại ca, muội đi trước đây!”

Sau khi ra khỏi phòng Thân Diệc Phàm, ba người Xuân Hoa, Hạ Hà và Thư Mặc vẫn đứng canh ngoài cửa. Ba người thấy bát Tử La bưng ra trống không thì mỗi người một vẻ. “Tam tiểu thư, thiếu gia nhà chúng ta ăn hết cháo rồi ạ?” Thư Mặc hỏi Tử La đầu tiên. “Đúng vậy, này, Thư Mặc Đại ca cầm lại bát đi. Bọn ta đi trước đây, phiền huynh hầu hạ Thân Đại ca.” Tử La đưa khay cho Thư Mặc. “Tam tiểu thư khách khí quá, hầu hạ thiếu gia là bổn phận của tiểu nhân mà. Tam tiểu thư đi thong thả.” Thư Mặc cung kính nhận chiếc khay trên tay Tử La.

Trên đường về phòng, mấy lần Hạ Hà muốn hỏi xem có phải Tử La cho Thân Diệc Phàm ăn không nhưng lại ngại hoàn cảnh nên không nói. Thể là dọc đường, Hạ Hà toàn trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi. Về đến phòng, Tử La buồn cười hỏi nàng: “Hạ Hà tỷ, tỷ muốn nói gì thì nói đi. Trong tự như vậy ta cũng thấy vất vả ý.” Tử La đương nhiên nhận ra vẻ bối rối của Hạ Hà.

“Vậy nô tỳ hỏi Tam tiểu thư đừng giận nhé! Vừa nãy là tiểu thư cho Thân Thiếu gia ăn hay là hắn tự ăn vậy?” Hạ Hà nghe
Tử La hỏi, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi ra vấn đề trong lòng.

Xuân Hoa ở bên cạnh cũng nhìn Tử La. Tuy nàng không biểu hiện cảm xúc trên mặt dễ dàng như Hạ Hà, nhưng cũng quan tâm đến vấn đề này.

“Hả?” Tử La không ngờ Hạ Hà lại xoắn xuýt vấn đề này, tiện miệng nói: “Là A La cho Thân Đại ca ăn, sao vậy? Có gì không ổn sao?”

“Đương nhiên là không ổn.”

Hạ Hà không thốt ra, sau đó nói tiếp: “Tam tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất thân đấy. Lúc chúng ta chưa xuất phát, Nhị thiếu gia đã dặn đến ba lần rằng tiểu thư phải giữ khoảng cách với Thân thiếu gia. Vì vậy, chuyện thân mật như bón đồ cho Thân thiếu gia hôm nay, tiểu thư không nên làm đầu.”

Tử La không ngờ Hạ Hà lại kích động đến vậy, nhưng sau khi nghe xong cũng thấy có chút đạo lý, liền nói: “Ừm, Hạ Hà tỷ nói cũng phải, sau này A La sẽ chú ý. Chỉ là tình huống hôm nay hơi đặc biệt, Thân Đại ca bị thương vì A La. Bây giờ huynh ấy không thể tự ăn cơm, lại không chịu để Thư Mạc bón, A La không thể nhìn huynh ấy chịu đói được. Được rồi, chúng ta đi nghỉ sớm một chút đi, ngày mai còn phải lên đường gấp nữa.”

“Dạ, Tam tiểu thư.” Xuân Hoa và Hạ Hà nghe Tử La nói vậy đều thở phào nhẹ nhõm. Các nàng rất sợ sau chuyện hôm nay, Tử La sẽ sinh ra chút cảm tình khác lạ với Thân Diệc Phàm, như vậy Hầu gia của các nàng chẳng phải sẽ thảm rồi sao? Cũng may, bây giờ Tử La chỉ có chút cảm kích với hắn ta thôi, không có ý nghĩ nào khác cả.

Hôm sau, vì mọi người đều khỏe hơn nên sáng sớm đã xuất phát đến phủ thành Mạc Phủ.

Gần tới trưa, các nàng mới thấy được của thành của phủ thành Mạc Phủ.

Sau khi vào phủ thành, không khí quả nhiên cực kỳ náo nhiệt, y như lời Xuân Hoa nói. Trên đường người đến người đi, cảnh tượng phồng hoa vô cùng, đường phố cũng nhộn nhịp hơn, rộng hơn phủ thành Bạch Nhạc phủ. Cửa hàng, tửu lâu hai bên đường cũng nhiều hơn, hoa lệ hơn nhiều.

Chừng nửa canh giờ, xe ngựa của mọi người cuối cùng cũng dừng lại trước cửa biệt viện của Thân Diệc Phàm. Biệt viện đã sớm có người quét dọn sạch sẽ. Các nàng để hành lý xuống, sắp xếp xong là có thể vào ở. Thân Diệc Phàm để Tử La ở một sân viên có tên Thanh Phong Các, hoàn cảnh cực kỳ tốt.

Trong viện không chỉ có trăm hoa đua nở, mà bày trí trong phòng cũng vô cùng đẹp đẽ tinh xảo. Tử La cực kỳ thỏa mãn với nơi này. Sau khi sắp xếp hành lý vào Thanh Phong Các, đám Tử La rửa mặt xong thì đã có người ở phòng bếp đưa bữa trưa tới.

Lúc ở tiền viện Thân Diệc Phàm cũng đã nói bữa trưa sẽ có người mang đến cho các nàng, các nàng ăn ở trong sân viên của mình là được. Lúc các nàng mới đến đây, phòng bếp đã bắt đầu nấu bữa trưa cho mọi người rồi. Sau khi ăn xong, nha hoàn Tiểu Ngọc đến cáo cáo với Tử La rằng, Thân Diệc Phàm nói các nàng đi đường cả ngày cũng mệt rồi, ăn trưa xong thì đi nghỉ sớm, không bàn đến chuyện làm ăn vội. Nha hoàn Tiểu Ngọc này chính là một trong bốn nha hoàn vừa rồi dẫn các nàng đến Thanh Phong Các, là người Thân Diệc Phàm sắp xếp đề hầu hạ các nàng.

Tử La nghe Tiểu Ngọc nói vậy cũng không có ý kiến gì, dù sao các nàng cũng khá mệt rồi, chuyện tửu lâu không thể vội được. Tử La mệt nhọc nên đi ngủ cực kỳ thoải mái, lúc tỉnh dậy trời đã tối. Vừa dậy rửa mặt xong, nha hoàn Tiểu Ngọc liền đến bẩm báo nói Thân Diệc Phàm đang đợi các nàng ở tiền viện. Từ lúc vào biệt viện này Tử La cũng chưa gặp lại Thân Diệc Phàm, bây giờ nghe nha hoàn Tiểu Ngọc bẩm báo xong liền biết Thân Diệc Phàm có chuyện muốn bàn bạc với nàng. Không để Thân Diệc Phàm chờ lâu, Tử La thay quần áo xong liền mang Xuân Hoa và Hạ Hà, bảo Tiểu Ngọc dẫn các nàng đến tiền viện.

Lúc Tử La đến tiền viện, Thận Diệc Phàm đã sớm chờ ở đó.

“A La có hài lòng với Thanh Phong Các không? Nếu không hài lòng thì lát nữa Thân Đại ca sẽ cho người đổi cho muội một sân viên khác.” Chờ Tử La ngồi xuống, Thân Diệc Phàm liền hỏi xem nàng có thích sân viện hắn chuẩn bị không

“Rất tốt, không cần đổi.” Tử La thấy Thanh Phong Các đã tốt lắm rồi, không có vấn đề gì cần đổi cả.

“Tốt lắm. Nếu A La không hài lòng cái gì thì cứ nói với mấy người Tiểu Ngọc, bọn họ sẽ sắp xếp cho muội.” Thần Diệc Phàm nghe vậy nói. “Dạ, A La biết rồi.”

Các nàng nói đến đây thì Thư Mặc từ ngoài đi vào.

“Nói đi, chuyện gì?” Thân Diệc Phàm thấy vậy hỏi. “Tiểu nhân vừa đến Mỹ Hương Lầu, nhưng ông chủ của Mỹ Hương Lầu vừa ra ngoài thành làm việc, nghe nói hai ngày nữa mới về.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện