Mặc dù trong lòng Tử Đào cảm động, những lời nói mang ý trêu chọc, rõ ràng không muốn Tử La các nàng vì chuyện của mình mà lo lắng.
""Nhị tỷ có thể nghĩ như vậy là đúng rồi! Nhớ đấy, vô luận lúc nào mấy huynh muội chúng ta đều là chỗ dựa của tỷ, chúng ta đều là người nhà, tỷ đừng lo lắng phiền2đến chúng ta mà bị ức hiếp còn không nói!” “Còn nữa, nếu tỷ cho rằng tỷ gặp chuyện, chịu uất ức không nói với bọn ta, không để bọn ta giúp tỷ vì sợ gặp phiền toái cho chúng ta thì tỷ sai rồi. Ngược lại nếu tỷ gặp chuyện mà không tìm chúng ta giúp, tự mình chịu tổn thương, chúng ta sẽ càng tự trách8và khổ sở. Nên có chuyện gì chúng ta cũng sẵn lòng giúp tỷ cả!” Lời nói và vẻ mặt của Tử La đầy vẻ nghiêm túc, trịnh trọng.
Tuy rằng Tử Đào nói như vậy, những người tỷ tỷ này của nàng dù bình thường có chút tùy tiện, nhưng nàng sợ nhất là mang đến phiền toái cho người nhà, cho nên Tử La cũng không hoàn6toàn tin rằng Tử Đào ở Chu gia bị uất ức gì sẽ lập tức nói cho mấy huynh muội. Cho nên Tử La mới nghiêm túc như vậy, để cho Tử Đào trọn vẹn hiểu được rằng mọi người rất quan tâm nàng, dù nàng có gả ra ngoài thì vẫn là người thân trong nhà, cho nên khi cần giúp đỡ thì không cần khách khí.
Nhìn3dáng vẻ của Tử Đào, biết nàng đã thực sự để trong lòng, vì vậy Tử La đùa vui để điều chỉnh bầu không khí: “Nhị tỷ, tỷ nghe xong lời của A La có phải rất cảm động hay không? Có phải cảm thấy không uổng công bao năm qua đã yêu thương A La không?”
Tử Đào nghe vậy làm sao không hiểu ý của Tử La,5không khỏi cảm động Tử La không lúc nào không vì nàng mà suy nghĩ. Qua lời nói của Tử La nàng cũng thật sự hiểu được rằng những người thân yêu thực sự của nàng sẽ không cảm thấy phiền toái khi giúp nàng. Họ chỉ sợ nàng gặp chuyện mà không nói tự mình chịu tổn thương, như vậy họ sẽ càng đau lòng hơn.
Trong lòng Tử Đào rất cảm động phần tâm ý này của Tử La, chỉ là thấy Tử La cố ý điều chỉnh bầu không khí, không muốn có cảm giác quá thương cảm nên cũng không có nói lời cảm khái.
“Nhìn bộ dạng đỏm dáng của muối kìa, ta còn chưa chế muội không chịu học mấy thứ cô nương nên học như thêu hoa, cầm kỳ thi hoạ gì đó, muội thì ngược lại toàn hếch mũi trừng mắt!” Tử Đào nói thì nói vậy nhưng tận đáy lòng nàng thật sự rất cảm động và vui mừng khi có người muội muội như Tử La..
Tử Đào cảm thấy Tử La lúc nào cũng vậy, luôn quan tâm đến các huynh muội, gặp phải chuyện gì đều xông đến giải quyết. Có lúc ngay cả nàng còn chưa kịp nhận ra có chuyện gì thì Tử La đã giải quyết xong xuôi hết rồi, hơn nữa làm xong còn cố tình che giấu để các nàng không phải lo lắng nữa. Giống như bây giờ, lời của Tử La chính là muốn điều chỉnh bầu không khí. Tử Đào và Chu Viễn ăn cơm tối xong thấy vẫn còn sớm thì lại cùng Tử La các nàng trò chuyện thêm một lúc. Sau đó Chu Viễn thấy đã đến giờ nên cáo từ. Tiễn vợ chồng Chu Viễn, mọi người vẫn còn luyến tiếc đứng nhìn đến khi xe ngựa khuất đi mới thôi. Chờ xe ngựa đi khuất rồi Tử Thụ nói: “Chúng ta về nhà thôi!”
Tử La các nàng nghe vậy mới mới chịu quay về.
Họp gia đình buổi tối,
Mặc dù Tử Vi, Tử Đào lần lượt xuất giá, người trong nhà ngày càng ít đi nhưng Tử La vẫn giữ thói quen họp gia đình.
“A La hôm nay muội có hỏi Tử Đào chuyện Chu gia không?” Lời đầu tiên Tử Thụ hỏi Tử La.
“Đúng đấy, A La muội có hỏi không? Chúng ta cũng muốn hỏi tiểu tử Chu Viễn kia, nhưng có mấy lời không tiện nói, dù sao chúng là cũng là nam nhân.” Tử Hiên cũng nói.
Dù Tiểu Lục ở bên cạnh không nói gì nhưng Tử La cũng nhận ra hắn rất muốn biết. Trong ánh mắt mong chờ của Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục, đột nhiên Tử La cảm thấy có chút áp lực, đồng thời cũng cảm động trước tấm lòng của bọn họ dành cho Tử Đào. Vì vậy, Tử La cũng không vòng vo, đáp: “Đương nhiên là có hỏi.” “Vậy Tử Đào nói thế nào? Cuộc sống ở Chu gia có tốt không? Không có bị uất ức gì chứ?” Không đợi Tử La nói xong Tử Hiên liên tục đặt câu hỏi, lộ rõ sự quan tâm. “Nhị tỷ nói Nhị tỷ phu và Chu bá bá, Chu bá mẫu đối xử với nàng rất tốt, hai người anh chồng cũng không tệ, chị là vợ của Nhị ca, là Nhị tẩu có địch ý với tỷ ấy, nhưng hai anh thì không có gì.” Tử La kể với bọn họ chuyện nhà Chu gia mà hôm nay Từ Đào đã nói với nàng. Bởi vì nàng đã nói với Tử Đào gặp chuyện phiền phức thì cứ tìm mấy huynh muội họ, nên căn bản cũng không cần làm Tử Thụ bọn họ quá lo lắng. “Hừ! Chu Trần thị này thật quá đáng, nàng ta quá khinh người đi, ai thèm tranh gia sản
với nàng ta chứ hả! Tử Đào mới vào cửa ba ngày nàng ta đã làm khó dễ như vậy, thật quá đáng mà!” Tử Hiên đập bàn một cái, cả giận nói: “Ngày
mai ta qua nhà Chu Viên nói chuyện của Chu Trần thị này đi, ta muốn xem chu bá bá và Chu Viễn định nói thế nào!” “Tử Hiên!” Tử Thụ thấy Tử Hiến như vậy liền mắng, nói: “Đệ đừng giận quá mất khôn, chuyện này liên quan gì đến Chu bá bá, Chu bá mẫu và Chu Viễn chứ, đệ lỗ mãng đi hỏi tội như thế mà muốn kết hôn hay kết thù hả?”
“Đại ca... đệ chỉ là rất tức giận! Tử Đào ở nhà có bao giờ bị như vậy đâu!” Tử Hiên nói. “Được rồi, tâm tư của đệ ta hiểu, nhưng chúng ta còn phải thương lượng ổn thỏa xem nên làm thế nào!” Dĩ nhiên Tử Thụ cũng biết Tử Hiên chỉ giận dỗi nói lẫy, nghĩ đến Tử Hiên như vậy cũng là do quá quan tâm Tử Đào nên giọng của hắn cũng ôn hòa trở lại.
“Đúng đó Nhị ca. Chuyện này chúng ta không thể làm bừa, Nhị tỷ vừa gả vào Chu gia, nếu như bây giờ chúng ta ầm ĩ mọi chuyện thì không những khiến Chu bá bá, Chu bá mẫu và vợ chồng Nhị tỷ khó xử, người ngoài cũng sẽ nói huynh muội chúng ta ỷ thế hiếp người. Như thế thì cho dù ban đầu chúng ta có lý thì trong mắt người khác cũng thành vô lý mà thôi!”
“Hơn nữa, Chu Trần thị kia sau lưng kiểm chuyện với Nhị tỷ, còn làm khó và khích bác ngay trước mặt thì nàng ta không dám đâu. Về phía Chu bá bá, Chu bá mẫu và Nhị tỷ phu chúng ta hiểu rõ bọn họ, họ sẽ không dễ dàng vì lời của Chu Trần thị mà có bất mãn với Nhị tỷ, cho nên bây giờ nàng ta vẫn chưa thể tạo thành tổn hại thực chất nào, quá lắm là làm Nhị tỷ ấm ức thôi!”
“Cho nên bây giờ chúng ta coi như nàng ta là thằng hề nhảy nhót đi. Biện pháp ứng phó sẽ nhanh chóng tìm được thôi, chúng ta sẽ không để Nhị tỷ bị Chu Trần thị này tổn thương.” Tiểu Lục thấy vậy cũng khuyên Tử Hiên xem xét phân tích tình hình trước mắt của Tử Đào.
Lần đầu tiên Tử La các nàng nghe Tiểu Lục phân tích chuyện nhà, phải biết ngày thường lúc các nàng thương lượng Tiểu Lục đều yên lặng, chỉ đến lúc cần phát biểu ý kiến hắn mới nói vài câu.
Tử La rất ngạc nhiên vui mừng trước sự thay đổi của Tiểu Lục, không kìm được nói: “Ôi, Tiểu Lục của chúng ta cũng trưởng thành rồi, có thể phân tích chuẩn xác vấn đề này!” Trong lời nói còn có chút trêu ghẹo Tiểu Lục.
“Tam tỷ, Tiểu Lục đã sớm trưởng thành rồi, chẳng qua là tỷ không phát hiện ra mà thôi! Tiểu Lục nhỏ hơn tỷ không bao nhiêu, tỷ giỏi như thế sao để có thể quá kém được!” Sao Tiểu Lục không nghe thấy sự vui mừng của Tử La chứ, chỉ là muốn cho bầu không khí thêm vui vẻ hơn thôi.
“Ừ, Tiểu Lục thật giỏi, sau này lại có thêm một người có thể bảo vệ tỷ rồi!” Tử La nghe vậy cố ý nói đùa.
Nàng không ngờ Tiểu Lục nghe xong thì trịnh trọng nói: “Tam tỷ, tỷ yên tâm, bây giờ Tiểu Lục cũng trưởng thành rồi, sau này cũng có thể bảo vệ mọi người!” Sau khi nói với Tử La, Tiểu Lục nhìn về phía Tử Thụ, Tử Hiên nói tiếp: “Đại ca, Nhị ca, sau này Tiếu Lục sẽ cùng các huynh bảo vệ cái nhà này, bảo vệ Đại tỷ, Nhị tỷ, Tam tỷ các nàng!”
“Ừ, thật là có chí khí! Vậy Tiểu Lục làm sao để bảo vệ các nàng nha?” Tử Thụ nghe vậy cũng rất vui vẻ, nhưng mà thấy Tiểu Lục tinh nghịch bây giờ lại mang dáng vẻ nghiêm trang như vậy rốt cuộc không nhịn được trêu nói. Tiểu Lục không nghĩ đến Tử Hiên sẽ hỏi như vậy, không khỏi khựng lại một chút, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, “Tiểu Lục sẽ cố gắng học tập, sau này có công danh, như vậy thì nhà các tỷ phu cũng không dám xem thường các nàng!”
Tử Thụ hỏi như vậy cũng không nghĩ Tiểu Lục thật sự sẽ nghiêm túc trả lời, nghĩ đến Tiểu Lục không phải lần đầu có ý nghĩ này, không khỏi cảm động trước một Tiểu Lục tuy nhỏ tuổi nhưng lại có tinh thần trách nhiệm như thế. “Lời này Tam tỷ nghe đệ nói từ tám đời rồi, đệ còn nói là muốn thi trạng nguyên đấy! Tam tỷ nói đúng chứ hả?” Tử La cũng nghĩ như Tử Thụ, nhưng ngoài miệng vẫn trêu chọc Tiểu Lục. Tử Thụ, Tử Hiên nghe vậy cũng nhớ lại lời năm đó Tiểu Lục nói, không khỏi đồng loạt phì cười. Nhưng mà khi đó Tiểu Lục nói chẳng qua là lời của con nít, khác với lời hứa hẹn trịnh trọng bây giờ, điều này bọn họ đều hiểu.
Tấm lòng muốn bảo vệ người nhà của Tiểu Lục từ bé thì vẫn vậy, những lời nói muốn làm trạng nguyên thì hắn thừa nhận là lời trẻ nhỏ vô tri.