Điền Viên Cẩm Tú

Gặp lại đồ Trang sức hồng ngọc


trước sau

Khi đó cậu còn tưởng rằng thị trạng nguyên là chuyện rất dễ dàng, nhưng sau khi Tử Thụ, Tử Hiên dự thi, còn cả những bạn bè xung quanh như Lưu Hoành, Thiết Đản, Thiết Trụ, Xuyên Tử và Chu Viễn, cậu mới dần nhận ra thi cử không hề đơn giản như những gì mình nghĩ.

Đặc biệt là sau khi cậu nhận được kết quả, cậu càng ý thức được rõ ràng cạnh tranh thi2cử kịch liệt đến mức nào.

Lúc tận mắt chứng kiến cảnh đông đảo thí sinh vào trường thi, từ huyền thí đến phủ thỉ, sau đó là viện thỉ, số thí sinh dự thi càng lúc càng đông, tuổi tác của họ cũng càng ngày càng lớn. Rất nhiều người đến tuổi trung niên mới đậu được tú tài.

Mặc dù lần này là lần thứ ba liên tiếp cậu đứng đầu kỳ thi, thành tích phải nói8là vượt bậc, nhưng cả Đại Tề đầu phải chỉ có mỗi phủ Bạch Nhạc này. Ngoài phủ Bạch Nhạc ra còn có rất rất nhiều phủ khác. Cậu có thể là thủ khoa phủ Bạch Nhạc, nhưng chưa chắc cậu đã thi đấu trạng nguyên cả Đại Tể.

Kỳ thi trạng nguyên này là cuộc tỷ thí đồng thời giữa các thí sinh ở khắp các phủ, phải đạt được thành tích tốt hơn lúc này mới6có thể thi đậu được trạng nguyên. Ha ha. Ngay cả khi học tập ở huyện, cậu đã thấy có mấy sư huynh xuất sắc hơn mình rồi. Tiểu Lục nghĩ đến đây thì không khỏi cười khổ, nhưng mà dù thị trạng nguyên có khó khăn thế nào, vì ca ca tỷ tỷ, cậu có thêm một chút là được rồi. Cậu tin chỉ cần mình cố gắng, thi đậu trạng nguyên vẫn sẽ còn cơ3hội. Nhưng mà năm đó cậu bảo mình muốn thi trạng nguyên chỉ vì tuổi còn nhỏ, lạc quan quá mà thôi, còn động cơ muốn đạt giải trạng nguyên của những năm về trước và bây giờ thì vẫn không thay đổi. Từ trước đến giờ cậu vẫn sống dưới sự che chở của ca ca và tỷ tỷ, dù trong nhà có xảy ra chuyện gì khó khăn, ca ca tỷ tỷ đều đứng ra5chống đỡ, có thể nói trước nay cậu chưa từng làm gì cho cái nhà này cả. Vì thế sau này khi dần lớn lên, ý muốn được góp một phần lực của mình vì gia đình lại càng thêm bức thiết. “Vâng, Tam tỷ tỷ nói đúng lắm. Tiểu Lục sẽ cố thi đậu trạng nguyên“. Sau khi suy nghĩ mọi chuyện một cách rõ ràng, Tiểu Lục kiên định đáp. “Tiểu Lục quyết tâm quá. Yên tâm Tam tỷ biết lúc để nói câu đó chỉ mới là đứa bé mà thôi, để không cần phải quyết tâm thi đậu trạng nguyên đâu. Chỉ cần đệ nỗ lực là được. Hơn nữa với năng lực của đệ bây giờ, nếu đệ càng cố gắng hơn nữa thì chắc chắn sẽ vượt trội hơn những thí sinh còn lại. Đệ bỏ xa người ta quá thì không tốt lắm đâu. Hơn nữa ai nói phải làm trạng nguyên mới có thể bảo vệ được mọi người chứ. Tử La nghe vậy thì vô cùng cảm động, nhớ năm đó lúc nghe Tiểu Lục nói muốn thị trạng nguyên, nàng chỉ nghĩ là câu nói đùa của đứa trẻ mà thôi. Giờ đây lần thứ hai nghe Tiểu Lục nói vậy, nàng mới hiểu hóa ra cậu đang nói thật, mà mục đích của cậu lại là vì huynh muội các nàng. Nàng có thể không cảm động được sao? Nhưng sau khi cảm động, Tử La lại không muốn Tiểu Lục phải chịu nhiều áp lực vì kỳ thi trạng nguyên này, cho nên nàng mới trêu chọc để nhắc nhở đệ ấy không nên quá chấp nhất đối với việc thi trạng nguyên.

“Đúng đó. Chỉ cần Tiểu Lục thi đậu cử nhân, tiến sĩ là đủ tự hào khắp huyện Thanh Dương này rồi, khi ấy đệ cũng đủ khả năng bảo vệ mọi người, ở đây thì cần gì trạng nguyên chứ. Thi trạng nguyên khổ lắm“. Không đợi Tiểu Lục trả lời Tử La, Tử Hiển cũng nói thêm.

“A La và Tử Hiên nói đúng đó. Tiểu Lục vẫn còn nhỏ, có thị trạng nguyên hay không thì từ từ rồi tính, không thể nóng vội được“. Tử Thụ thấy Tử Hiên và Tử La nói vậy, sao hắn không hiểu suy nghĩ của họ được đây. Không những thể hắn cũng đồng tình với ý kiến của hai người, cho nên mới góp ý như vậy. Tiểu Lục thấy mỗi người cứ nói thêm một câu, như thể Tử La, Tử Thụ và Tử Hiên đều lo cậu sẽ thấy áp lực, Tiểu Lục càng cảm động bội phần. “Đại ca, Nhị ca, Tam tỷ không cần lo lắng đầu, Tiểu Lục hiểu mà. Tiểu Lục biết giờ đệ vẫn còn nhỏ, có nhiều hạn chế và thiếu sót, muốn thi đậu trạng nguyên cũng khó lòng thực hiện. Cho nên đệ sẽ không nóng vội đầu, nhất định đệ sẽ chờ đến khi học được nhiều hơn, kiến thức phong phú hơn nữa, đến lúc đó mới đi thi trạng nguyên. Hơn nữa Tiểu Lục vẫn nghe lời Tam tỷ, học tập phải kết hợp với nghỉ ngơi, cho nên đệ sẽ không tạo áp lực quá lớn cho mình, mọi người cứ yên tâm“.

Tiểu Lục hiểu được dung ý của mọi người nên cũng nói ra hết để huynh tỷ yên tâm. “Ừ, Tiểu Lục nghĩ được vậy là tốt rồi. Dục tốc bất đạt không phải là chuyện tốt, để không nên vì kỳ thi trạng nguyên mà căng thẳng quá“. Tử La nghe vậy thì xoa xoa đầu Tiểu Lục. “Tam tỷ tỷ, Tiểu Lục không phải là con nít mà“. Tiểu Lục hết sức bất đắc dĩ trước động tác của Tử La, nàng đối xử với cậu chẳng khác nào đứa bé. “Thằng nhóc này. Vẻ mặt của đệ là sao hả, đệ dám chê Tam tỷ à?” Tử La nhìn cậu vừa bất đắc dĩ vừa lúng túng như thể một đứa nhóc không
hiểu chuyện, giờ đến Tiểu Lục cũng nghĩ nàng là con nít à. Tử La đen mặt nên bắt đầu xù

lông.

Thấy nàng như vậy, Tiểu Lục vội vã đầu hàng, liên tục nói mình không dám.

Lần họp gia đình này, huynh muội Tử La còn bàn bạc nên giải quyết chuyện Tử Đào ở Chu gia như thế nào. Sau khi thương lượng, họ quyết định để Tử Thụ, Tử Hiên nói khéo với Chu Viễn chuyện Chu Trần Thị làm khó Tử Đào như thế nào, để xem phản ứng của hắn ra sao.

Dưới cái nhìn của họ, Chu Viễn là một người thông minh, nhất định hắn sẽ hiểu ý mà họ muốn nói. Nếu Chu Viễn quan tâm đến Tử Đào, hắn sẽ có cách giải quyết. Còn nếu Chu Viễn không biết nên đứng về phía Tử Đào hay Nhị tẩu của hắn thì đừng trách họ thất vọng về mình. Đây là tình huống tồi tệ nhất, huynh muội Tử La cũng không mong sẽ nhìn thấy cảnh này, nhưng nếu mọi việc xảy ra theo chiều hướng đó, các nàng cũng không còn cách nào khác. Dẫu rằng họ không mong như vậy. Thể là huynh muội Tử La bắt đầu thử thách Chu Viễn.

Nhưng mà Tử Thụ, Tử Hiện chưa kịp tìm cơ hội thử lòng Chu Viễn, gia đình họ lại nghênh đón một vị khách quan trọng.

Đó chính là Dung Phong biệt tăm hơn nửa năm nay.

Lần này Dung Phong tới là để tặng quà Đoan Ngọ cho gia đình Tử La. Bây giờ cũng gần đến tết Đoan Ngọ rồi. Đương nhiên trước đó vào ngày cưới của Tử Đào, Dung Phong cũng phải người đưa quà cưới của hắn và Mạc Vân Thiên tới gửi.

Quà cưới cho Tử Đào cũng không khác lắm so với quà cưới dạo trước tặng Tử Vi, là hai bộ trang sức mệnh giá tương đương.

Mà lần này ngoài việc tặng quà dịp lễ, Dung Phong còn lấy một hộp trang sức hoa lệ ra. “Đây là quà Tần đại ca tặng A La, huynh ấy nói huynh ấy không thể tới trong dịp Nguyên Tiêu được nên muốn xin lỗi muội. Đây là quà nhận lỗi của huynh ấy. A La xem thử muội có thích không nào.” Dung Phong vừa nói vừa mở hộp trang sức ra. Vừa nãy Tử La chỉ mới cảm thán hộp trang sức này hoa lệ, quý giá ghê thì bây giờ tất cả mọi người đều phải thảng thốt kinh ngạc trước món đồ bên trong, ai cũng trợn mắt ngoác mồm.

Đây chính là bộ trang sức hồng ngọc mà Tử La, Tử Hiên và Thân Diệc Phàm từng thấy ở phố Bạch Ngọc, phủ Bạch Nhạc dạo trước.

Tử La và Tử Hiên quá rõ mức giá của bộ trang sức này, cho nên khi nhìn thấy món đồ bên trong, họ mới giật mình đến vậy.

Mặc dù Tử Thụ và Tiểu Lục không biết bộ trang sức này, nhưng những món đồ bằng hồng ngọc này quá sức chói mắt, cho nên không khó để họ biết được trang sức này quý giá đến mức nào, chỉ có điều họ không thể ngờ được nó có giá trị biến thành mà thôi.

Trong phòng lúc này ngoài Tử Thụ, Tử Hiên, Tử La, Tiểu Lục và Dung Phong, còn có Xuân Hoa và Hạ Hà đang phục vụ bên cạnh. Lúc Xuân Hoa và Hạ Hà nhìn thấy Dung Phong mở hộp quà ra, họ không hề tỏ vẻ giật mình như huynh muội Tử La. Giống như thể họ đã biết trước món quà bên trong hộp chính là bộ trang sức bằng hồng ngọc này rồi.

“Đây không phải là bộ trang sức chúng ta từng thấy ở phủ thành lần trước sao?” Tử Hiến phản ứng lại thì hỏi. “Tử Hiên từng thấy nó rồi sao?” Dung Phong giả vờ kinh ngạc nói. Tử Thụ, Tiểu Lục cũng nghi ngờ nhìn về phía Tử Hiên, hy vọng có thể nghe được đáp án từ hắn.

Bởi vì lần này về gần với lễ đại hôn của Tử Đào, vì thế sau khi quay lại, Tử La và Tử Hiên vẫn bận rộn chuyện đám cưới Tử Đào, gần đây còn lo chuyện thăm dò Chu Viễn, cho nên họ chưa kịp kể chuyện này cho Tử Thụ và Tiểu Lục nghe, thế nên hai người họ mới không biết đến bộ trang sức hồng ngọc này. “Vâng có lẽ là vậy ạ. Lần trước đệ và A La đi phủ thành bàn chuyện với Thần đại ca, lúc huynh ấy đi chọn đồ cưới cho Uyển Nhi tỷ, bọn đệ từng nhìn thấy một bộ trang sức bằng hồng ngọc giống thế này ở Vạn Sức Lâu. Mà chưởng quỹ kia cũng nói với bọn đệ, ở Đại T chỉ có hai bộ mà thôi, trong đó một bộ ở Mạc Bắc Tam phủ, vì thể để nghĩ chắc bộ trang sức này chính là cái mà bọn đệ từng thấy“. Tử Hiên nói thẳng không che giấu.

“Ồ, hóa ra còn có chuyện này. Vậy đây chính là bộ mà Tử Hiên nhìn thấy lần trước rồi“. Dung Phong nghe vậy thì cũng cười thừa nhận.

Mặc dù Tử Hiên và Tử La cũng có cùng suy nghĩ, nhưng khi nghe chính miệng Dung Phong thừa nhận, Tử La và Tử Hiên vẫn giật mình lần nữa.

Vốn Tử Hiên còn tưởng bộ trang sức bằng hồng ngọc đó là do Thân Diệc Phàm mua cho Tử La, nhưng mà lâu vậy rồi cũng chưa thấy hắn mang ra, dần dần hắn mới phủ nhận phỏng đoán này, nhưng cũng có khả năng Thân Diệc Phàm muốn chờ một cơ hội tốt hơn rồi mới tặng.

Nhưng bây giờ khi bộ trang sức đó xuất hiện trong tay, hắn mới hoàn toàn bác bỏ hết suy đoán trước kia.

“Tần đại ca cũng mua ở Vạn Sức Lâu sao?” Tử Hiên hỏi tiếp. “Đúng vậy“. Dung Phong khẳng định thêm lần nữa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện