Điền Viên Cẩm Tú

Khốn cảnh


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong mắt Thân Diệc Phàm nàng ta khó coi như vậy sao? Hơn nữa còn thua một nha đầu quê mùa, chuyện này nàng ta càng không chấp nhận nổi. Ha ha! Biểu ca, huynh không muốn lấy muội, vậy muội nhất quyết phải gả cho huynh, muội không tin không thể khiến huynh khuất phục. Tô Sở Nguyệt nghĩ trong lòng.

***

“Thiếu gia, bên Dự Lâm phủ lại có một lô hàng bị quan phủ bắt, Nghiêm chưởng quỹ cũng về đây rời, bây giờ đang ở bên ngoài cầu kiển.” Thư Mặc lau mồ hôi chạy từ ngoài vào báo, mặt đầy vẻ sốt ruột. Đây là lô hàng thứ bảy bị quan phủ bắt lại rồi, bây giờ hắn có thể tưởng tượng được Thân Diệc Phàm nghe tin này sẽ tức giận thế nào. Hơn nữa Nghiêm chưởng2quỹ phụ trách kinh doanh bên Dự Lâm phủ cũng chạy về đây, chứng tỏ tình trạng bên đó đã gay go lắm rồi.

“Cái gì?!”

Quả nhiên Thân Diệc Phàm đang coi sổ sách bên Dự Lâm phủ nghe vật liền đập mạnh tay xuống bàn, chân mày nhíu chặt. “Mời Nghiêm chưởng quỹ vào đây!” Thân Diệc Phàm nói với Thư Mặc. Thân Diệc Phàm chuyện kinh doanh bên Dự Lâm phủ chắc chắn gặp phải khó khăn lớn, đến Nghiêm chưởng quỹ cũng không có cách xử lý, nếu không Nghiêm chưởng quỹ chắc chắn không bỏ mặc công việc mà chạy về đây. Nghĩ tới đây Thân Diệc Phàm càng thêm đau đầu.

Đương nhiên hắn biết tại sao kinh doanh bên Dự Lâm phủ lại xảy ra chuyện liên tiếp như thế, bởi vì hắn không chịu cưới Tô8Sở Nguyệt, đắc tội Tô gia nên mới thế. Bọn họ làm vậy là để ép hắn thỏa hiệp.

Thân Diệc Phàm đang nghĩ thì Nghiêm chưởng quỹ đi vào. Hắn phát hiện Nghiêm chưởng quỹ ngày thường khôn khéo, vô cùng coi trọng bề ngoài bây giờ lại tiều tụy, quần áo đầy nếp nhăn. Hắn chưa bao giờ thấy Nghiêm chưởng quỹ như vậy cả, có thể thấy tình hình bên Dự Lâm phủ còn khó khăn hơn hẳn tưởng tượng nữa.

Nghiêm chưởng quỹ là thủ hạ đi theo Thân Diệc Phàm đã nhiều năm, năng lực của ông ta thế nào Thân Diệc Phàm hiểu rõ vô cùng. Nghiêm chưởng quỹ có thể nói là một trong số ít chưởng quỹ giỏi bên người Thân Diệc Phàm, là nhân tài đắc lực dưới tay hắn, hắn vẫn luôn coi6trọng Nghiêm chưởng quỹ, nếu không thì hắn cũng không giao chuyện kinh doanh của Dự Lâm phủ cho ông quản lý. Có thể khiến cho Nghiêm chưởng quỹ sốt ruột về đây cầu cứu như vậy, chứng tỏ chuyện bên Dự Lâm phủ đã không thể nguy cấp hơn được nữa rồi.

Thân Diệc Phàm mặt cũng biển sắc. “Tiểu nhân phụ lòng thiếu gia coi trọng, tiểu nhân đáng chết, đến đây để thỉnh tội với thiếu gia!”

Nghiêm chưởng quỹ vừa bước vào liền quỳ trên mặt đất thỉnh tội, Thân Diệc Phàm thấy vậy trong lòng càng lo lắng.

“Nghiệm thúc mau đứng lên, chúng ta từ từ nói chuyện.” Thân Diệc Phàm vội đứng dậy đỡ Nghiêm chưởng quỹ. Nhưng Nghiêm chưởng quỹ vẫn kiên quyết quỳ trên mặt đất, “Tiểu nhân không còn mặt mũi gặp thiếu gia,3mong thiếu gia trách phạt tiểu nhân đi.”

“Nghiệm thúc, chuyện này không trách thúc, chúng ta đều biết chuyện xảy ra thế nào, thúc mau đứng dậy nói chuyện đi, dù sau chúng ta vẫn phải bàn bạc đối sách.” Thân Diệc Phàm đã có thể chấp nhận mọi tình huống bên Dự Lâm phủ, cũng có quyết định từ bỏ chuyện kinh doanh bên đó, thấy vậy thở dài đỡ Nghiêm chưởng quỹ đứng dậy. “Nói tình hình bên kia thế nào đi.” Chờ Nghiêm chưởng quỹ đứng dậy, Thân Diệc Phàm liền hỏi. Muốn nghĩ ra cách ứng phó thì phải biết rõ tình hình bên kia thế nào đã.

Mặc dù mấy ngày nay vẫn luôn có tin Nghiêm chưởng quỹ sai người báo về, nhưng cũng không thể rõ ràng bằng Nghiêm chưởng quỹ tự nói. “Thiếu gia,5chỗ hàng bị quan phủ bắt tiểu nhân đã theo ý người nộp không ít tiền chuộc, họ nhận tiền, nhưng hàng hóa thì không rõ tung tích...” Nghe Nghiêm chưởng quỹ nói tới đây, Thân Diệc Phàm không khỏi nhíu mày, “Xảy ra chuyện gì, tiền chuộc đã nộp rồi, sao lại không trả hàng cho chúng ta?” “Bên quan phủ không có lời giải thích, tiểu nhân đã chuẩn bị không ít bạc, nhưng không hề có bất kỳ tiến triển nào...” Nghiêm chưởng quỹ đau khổ nói, hơn nữa ông ta biết lời nói tiếp theo sẽ khiến Thân Diệc Phàm bị sốc nặng, nhưng ông ta không thể không nói tiếp:

“Hơn nữa những lô hàng mà tiểu nhân điều bạc từ nơi khác đến đều bị quan phủ bắt giữ, bây giờ... bây giờ trong tay tiểu nhân không còn vốn lưu động, lại còn nợ thương gia bên kia không ít bạc...”

Nghiêm chưởng quỹ nói tới đây giọng càng nhỏ, tiếp theo gần như không nghe thấy được.

Quả nhiên Thân Diệc Phàm nghe vậy sững sờ, hỏi lại lần nữa, “Thúc nói là chỗ bạc chuyển từ Bạch Nhạc phủ qua đó cũng không còn?” Nghiêm chưởng quỹ mặc dù không muốn trả lời, nhưng đây là sự thực, ông không thể không đáp, “Đúng vậy thiếu gia, hơn nữa, hơn nữa chúng ta còn nợ người ta không ít bạc nữa.”

“Tổ gia đúng là muốn ép chúng ta vào đường chết mà!” Thân Diệc Phàm nghe vậy chán nản ngồi xuống ghế. “Thiếu gia, thiếu gia? Người không sao chứ, người phải giữ gìn sức khỏe, bây giờ Thân gia không thể không có người được.” Nghiêm chưởng quỹ lo lắng bước lên. “Ta không sao, chỉ không ngờ người nhà họ Tô lại tàn nhẫn như vậy thôi.” Thân Diệc Phàm lắc đầu nói: “Xem ra bây giờ dù chúng ta bỏ chuyện kinh doanh bên Dự Lâm phủ thì cũng không kịp nữa rồi.”

Nghiêm chưởng quỹ hiểu rõ về chuyện làm ăn lần này. Đầu tiên các chuyển hàng bên Dự Lâm phủ
đều liên tiếp gặp sự cố, phải bồi thường không ít bạc, sau đó các lô hàng của bọn họ bị quan phủ bắt giữ, phải nộp không ít tiền nhưng chỉ chuộc được nhân viên, còn hàng hóa thì không lấy ra được. Như thế bọn họ không thể giao hàng đúng hạn cho các thương nhân khác, hơn nữa tiền bọn họ điều đến đâu bị bắt lại. Bây giờ chuyện kinh doanh bên Dự Lâm phủ coi như mất trắng, mà khách sạn Cẩm Tú đang xây dựng cũng phải đình công.

Có thể nói, bọn họ bây giờ không chỉ nợ nần chồng chất bên Dự Lâm phủ, mà ở Bạch Nhạc phủ cũng bị liên lụy, tình hình cũng nguy cấp. Nghiêm chưởng quỹ càng thêm chán chường. “Thiếu gia, hay là chúng ta tìm người nhà họ Tô xin giúp đỡ, có lẽ, có lẽ còn cơ hội chuyển biển...” Nghiêm chưởng quỹ mặc dù biết có những chuyện không tới lượt ông nói, nhưng vẫn không nhịn được đề nghị.

Thấy Thân Diệc Phàm không nói gì, Nghiêm chưởng quỹ nói tiếp: “Thiếu gia, chuyện kinh doanh của Thần gia có thể lớn mạnh như thế này, tiểu nhân đi theo thiếu gia nhiều năm, tiểu nhân hiểu rõ người đã trả giá bao nhiêu công sức... Nếu như, nếu như vì đắc tội với Tô gia mà bị mất hết, thì quá đáng tiếc rồi. Còn nữa, cho dù chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này, thì một khi chúng ta đã bị nhà họ Tô để ý thì sau này cũng gặp nhiều phiền phức...”

Nghiêm chưởng quỹ nói tới đây rồi im lặng, ông ta biết chỉ cần nói ra ý quan trọng là được, Thân Diệc Phàm chắc chắn sẽ có cách giải quyết riêng của hắn, không cần nói nhiều nữa làm gì. Thân Diệc Phàm nghe Nghiêm chưởng quỹ nói vậy trong lòng cũng giật mình. Đúng thế, Tô gia đã muốn áp bức hắn, thì sau này hắn muốn phát triển sự nghiệp cũng rất khó khăn, hơn nữa hắn còn nghe nói Tô tri phủ đã móc nối với quan lại trên kinh thành, sau này có thể thăng chức cao hơn, nếu vậy thì hắn có lẽ không ngóc đầu dậy nổi...

Nghĩ tới đây, Thân Diệc Phàm không dám nghĩ tiếp nữa.

Hắn đã trả giá bao nhiêu sức lực cho gia nghiệp này, hắn rõ hơn ai hết, nghĩ đến những thứ trong tay hắn đều trôi theo dòng nước, không thể cam lòng được. “Thiếu gia, bây giờ chúng ta nên làm gì?” Nghiêm chưởng quỹ thấy Thân Diệc Phàm một lúc lâu không nói gì liền hỏi.

“Ta đang tính xem trong tay chúng ta còn bao nhiêu bạc, có thể bồi thường số tiền nợ bên Dự Lâm phủ hay không.”

Thấy Thân Diệc Phàm nói như vậy, Nghiêm chưởng quỹ liền biết Thân Diệc Phàm vẫn không muốn cúi đầu trước Tô gia. Mặc dù ông ta cảm thấy đây không phải là việc mà người đầy dã tâm như Thân Diệc Phàm nên làm, nhưng một hạ nhân như ông cũng không dám khuyên nhiều. Nghe Thân Diệc Phàm nói thế cũng không tiếp tục khuyên nữa, chờ Thân Diệc Phàm bảo ông đi nghỉ ngơi liền lui xuống.

Nghiêm chưởng quỹ đi rồi, Thân Diệc Phàm tiếp tục suy tư, vẻ mặt cũng nghiêm trọng hơn trước nhiều.

Thân Diệc Phàm bắt đầu tính xem trong tay còn bao nhiêu bạc có thể dùng. Tính toán một hồi, hắn phát hiện nếu như vẫn không thể lấy được số hàng trong tay quan phủ thì hắn phải chi gần hết bạc trong tay thì mới có thể trả hết món nợ ở Dự Lâm phủ. Nếu thế thì kinh doanh của hắn bên này một khi gặp sai lầm gì thì hẳn cả đời cũng không gượng dậy nổi.

Thân Diệc Phàm không khỏi hối hận lúc đó tại sao lại tham lam như thế, muốn làm ăn lớn ở Dự Lâm phủ như vậy, để giờ bị người ta tính kể chèn ép. Có điều bây giờ nói gì cũng không còn tác dụng nữa rồi. “Thiếu gia, người, người không sao chứ? Hay là chúng ta nghỉ ngơi đã, mấy ngày nay thiếu gia bận rộn quá rồi, hơn nữa chuyện này cũng không gấp được.” Vừa nãy Thân Diệc Phàm nói chuyện với Nghiêm chưởng quỹ, Thư Mặc cũng ở bên hầu hạ, thế nên hắn cũng biết chuyện thế nào, giờ lại thấy Thân Diệc Phàm kiểm tra sổ sách xong lại thở dài, có vẻ rất đau đầu, hắn không nhịn được khuyên.

“Hừ, chuyện này đâu phải nghĩ cách hoặc qua một thời gian là có thể giải quyết chứ. Tô gia còn chưa buông tha ta ngày nào thì ngày đó vẫn chưa yên bình được.”

“Thiếu gia..” Thư Mặc chưa bao giờ thấy Thân Diệc Phàm thông minh tài trí lại gặp chuyện không thể giải quyết như vậy, trong lòng cũng không dễ chịu. “Được rồi, được rồi, ta vẫn chưa nói gì, ngươi ra vẻ đau khổ như thể cho ai coi!” Thân Diệc Phàm thấy Thư Mặc như thế liền nói. “Thiếu gia, người dù sao cũng là thiếu gia duy nhất của nhân gia, sao lão phu nhân lại nhẫn tâm nhìn Tô gia bức ép người như vậy được chứ, hay là chúng ta đi cầu xin lão phu nhân đi?” Thư Mặc không nhịn được đề nghị.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện