Điền Viên Cẩm Tú

Thân diệc phàm điên cuồng


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi nghe Thân Diệc Phàm tỏ tình, Tử La ngây người! Mặc dù sớm biết Thân Diệc Phàm có ý với mình, nếu không hắn đã chẳng đến cửa cầu hôn, nhưng mà bây giờ nghe được hắn trực tiếp bày tỏ, nàng vẫn có chút không phản ứng kịp. Đây là lần đầu tiên có người bày tỏ với nàng! Không sai, ở hiện đại Tử La cũng chưa từng được ai tỏ tình ngay trước mặt. Tinh thần và sức lực của nàng đều đặt vào việc học tập và sự nghiệp, không để ý mấy đến chuyện tình cảm, mặc dù từng nghe qua mấy cô bạn nói có người để ý nàng, nhưng cũng chẳng để trong lòng. Nàng nghĩ, nếu đối phương thực sự thích mình sẽ2trực tiếp nói với mình. Hơn nữa khi đó cũng không vội kết hôn, mối quan tâm lớn nhất chính là công việc. Cho nên lần đầu được trực tiếp bày tỏ nàng có chút không biết làm sao. Thân Diệc Phàm thấy sau khi hắn nói xong Tử La nhìn hắn chằm chằm, dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu vô cùng, bên môi không khỏi nở nụ cười.

“Có phải A La cũng thích nhân đại ca không?” thấy Tử La chỉ đó mặt không nói lời nào, trong lòng Thân Diệc Phàm dâng lên một cỗ hy vọng. “Không, không có. Thân... Thân đại ca à, trước giờ A La đều coi huynh là một ca ca nhà bên, không có, cũng chưa từng có những ý khác.” Tử La sợ Thân8Diệc Phàm hiểu lầm, dù cảm thấy vô cùng lúng túng nhưng cũng lập tức kiên định nói rõ ý của mình. Lời cự tuyệt của Tử La trong nháy mắt đánh tan toàn bộ hy vọng của Thân Diệc Phàm, lần này đến phiên hắn nhìn Tử La không nói câu nào.

“A La thật sự không thích Thân đại ca sao? Hay A La chỉ đang giận chuyện ta lật lọng, cưới Nguyệt Nhi làm vợ?” Sau khi Thân Diệc Phàm phản ứng lại, biết ý Tử La đã cự tuyệt, hắn không thể tiếp nhận sự thật này. Vì vậy, chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy hỏi, bắt lấy hai vai nàng xiết chặt. Tử La hoảng sợ bởi phản ứng của Thân Diệc Phàm, không ngờ hắn lại6xông đến nắm bả vai nàng, nàng bị dọa sợ đến kêu lên thành tiếng.” “Thân... Thân đại ca, huynh đừng kích động, huynh buông ta ra đã có được không?” Kịp phản ứng lại, A La hốt hoảng muốn giãy ra. Nàng bắt đầu bị ánh mắt nóng bỏng và có chút điên cuồng của Thân Diệc Phàm dọa sợ, không nhịn được trong lòng run rẩy.

Trước giờ nàng chỉ thấy một Thân Diệc Phàm phong độ nhẹ nhàng, dịu dàng như ngọc, nhân phẩm tốt đẹp. Trong ấn tượng của nàng, Thân Diệc Phàm cười một cái khiến cho người ta cảm thấy như gió xuân, tất cả mọi thứ như đều nằm trong tay hắn.

Nhưng bây giờ, Thân Diệc Phàm làm nàng cảm thấy thật xa lạ, giống như trước3giờ nàng chưa bao giờ hiểu được dáng vẻ thật sự của hắn.

“Xin lỗi, A La.“.

Lời của Tử La rốt cuộc cũng kéo lại lý trí của Thân Diệc Phàm, thấy dáng vẻ hoảng hốt của Tử La mới nhận ra hành động của mình quá khích, nhìn nàng chau mày liền biết mình đã làm nàng đau rồi, vì vậy nhanh chóng buông tay, khẩn trương hỏi: “A La muội không sao chứ, có phải ta làm muối đau rồi không?” Vừa nói vừa lộ vẻ tự trách.

Lúc nãy lực tay của hắn quả là hơi lớn, khi hắn buông tay Tử La định xoa xoa bả vai, nhưng nhìn thấy sự lo lắng và vẻ tự trách của hắn, nàng bèn để tay xuống, làm như không có gì, cười: “A5La không sao, nếu Thân đại ca không còn chuyện gì nữa thì...” Tử La không nói nàng đau vì không muốn Thân Diệc Phàm tự trách, huống chi nàng cũng cảm thấy không có việc gì, nên nói lời an ủi Thân Diệc Phàm, nhưng giờ nàng không dám một mình ở riêng với Thân Diệc Phàm nữa, không nhịn được muốn tránh đi.

Mà Thân Diệc Phàm sau khi thấy vẻ hoảng hốt sợ hãi trong mắt Tử La thì trong lòng đau nhói, biết mình đã làm nàng sợ, vì vậy vội bổ sung: “A La không cần lo lắng, Thân đại ca sẽ không chạm vào muội, nhưng muội có thể nghe ta nói xong được không?” Nhìn ý khẩn cầu mãnh liệt trong mắt Thân Diệc Phàm, lời cự tuyệt đến bên môi nàng lại không cách nào nói ra được.

Thấy Tử La không nói lời nào, lòng Thân Diệc Phàm không khỏi vui mừng, nghĩ rằng Tử La còn muốn nghe hắn giải thích.

Vỉ vậy hắn vội vàng nói: “A La, chuyện ở điền trang ngoài trấn thật sự không phải ý của Thần đại ca, ta cũng bị trúng kế mới phát sinh chuyện kia với Nguyệt Nhi... Ta cưới Nguyệt Nhi cũng không phải vì thích nàng ta, mà là ta phải chịu trách nhiệm với nàng ấy.” Nói tới đây, Thân Diệc Phàm vội vàng bảo đảm “Mà A La là người ta thật lòng yêu thích, ta nhất định sẽ...”

Không đợi Thân Diệc Phàm nói xong, Tử La cảm thấy mình chẳng nghe nổi nữa, nàng thật sự không muốn nghe mấy lời này của Thân Diệc Phàm, Thân Diệc Phàm như vậy chỉ khiến cho nàng cảm thấy bài xích, không nhịn được cắt lời: “Thần đại ca huynh đừng nói nữa, mọi chuyện Đại ca đã nói với A La rồi, A La thật sự không...”

“Không, A La muội nghe ta nói xong đã, trước tiên đừng vội cự tuyệt ta.” Thân Diệc Phàm khẩn trương cắt lời Tử La, kiên quyết phải nói xong mọi chuyện,
“A La, ta nhất định sẽ đối xử tốt với muội. Trừ muội ra ta sẽ không thích những người khác, ta đối với Nguyệt Nhi cũng chỉ là trách nhiệm thôi, nếu không xảy ra chuyện kia, ta tuyệt đối sẽ không cưới nàng ấy, đời này ta chỉ muốn cưới một mình A La, cho nên.. cho nên muội cho ta một cơ hội có được không? Ta không thể không có muội. Ta thể trừ danh phận chính thế không thể cho muội, những thứ khác tuyệt đối không khác gì chính thế. Nàng đừng cự tuyệt nữa có được không?” Nói đến đây giọng hắn đã đầy ý cầu xin.

Nghe mấy lời thâm tình và vẻ mặt cầu xin của Thân Diệc Phàm dù có chút tội nghiệp, nhưng nhiều hơn lại là phản cảm, nàng cũng có chút kinh ngạc. Nhưng lúc này, nàng lại thấy vô cùng thất vọng về Thân Diệc Phàm.

Vì vậy sau khi Thân Diệc Phàm nói xong nàng lần nữa biểu đạt một cách rõ ràng với hắn “Thân đại ca, ta đã nghe rất rõ những lời huynh nói rồi, nhưng ta nghĩ Thân đại ca chưa thật sự hiểu rõ A La. A La đã từng nói rồi, ta sẽ không bao giờ làm thiếp cho người khác, cũng sẽ không cho phép phu quân tương lai của ta cưới vợ bé. Đây chính là cách nghĩ của ta, cũng là lập trường ta A La kiên quyết giữ vững.”

“A La cảm thấy yêu nhau là chuyện của hai người, thứ A La muốn là một đời một kiếp chỉ một đôi, dù có phải ăn cơm canh đạm bạc thì cũng sẽ như ăn mật ngọt. A La không bao giờ chia sẽ trượng phu của mình với người khác. A La đối với cuộc sống không có dã tâm, tham vọng gì lớn lao, chỉ mong cơm áo không lo, bình an yên ổn là được. Thứ A La cầu mong chính là năm tháng tĩnh lặng, một đời bình an mà thôi. Thân đại ca có lẽ sẽ cảm thấy cách nghĩ của ta có chút kinh hãi thế tục, nhưng đây chính là cách nghĩ của ta, ta sẽ không bao giờ vì ánh mắt của người khác mà thay đổi.”

“A La...”

Thân Diệc Phàm thấy sự kiên định trong mắt Tử La, trong lòng không nhịn được chấn động, đột nhiên hắn hiểu ra nàng và những người khác không giống nhau ở chỗ nào rồi. Dưới khí thể của nàng, hắn cảm thấy những lời hắn muốn nói tiếp theo chính là mượn cớ buồn cười, bỗng nảy sinh cảm giác xấu hổ. Vì vậy trừ gọi tên nàng, tiếp theo hắn chẳng biết nên nói gì cho phải.

Thấy Thân Diệc Phàm như vậy, biết hắn đã nghe hiểu rồi, nàng không muốn để hắn hiểu lầm nàng không chấp nhận hắn bởi vì chuyện của Tô Sở Nguyệt, chỉ vì nàng mong muốn một đời chỉ có một vợ một chồng.

Nói đơn giản chút là nàng không muốn để Thân Diệc Phàm cảm thấy bởi vì hắn bị Tổ Sợ Nguyệt gài bẫy nên mới bị nàng cự tuyệt, nàng sợ hắn vì thế mà canh cánh trong lòng. Bây giờ nói rõ ra, dù biết sẽ hơi tàn nhẫn với Thân Diệc Phàm, nhưng đau dài chi bằng đau ngắn, nàng không muốn Thân Diệc Phàm có bất kỳ hiểu lầm dây dưa gì nữa.

Vì vậy nói tiếp: “Thần đại ca, A La cũng không phải vì chuyện của huynh và Nguyệt Nhi tỷ tỷ mới cự tuyệt huynh. Thật ra, trước khi Thân lão phu nhân nói muốn nạp A La làm quý thiếp thì A La đã muốn cự tuyệt rồi, bởi vì ta luôn coi huynh là ca ca của ta, chưa từng có tình cảm nam nữ, cho nên ta không thể đáp ứng lời cầu hôn của huynh. Bây giờ Thân đại ca hẳn là đã hiểu rõ ý của A La rồi.”

“A La...” Thân Diệc Phàm nghe vậy không khỏi giật mình lần nữa, “A La, đây không phải sự thật, muội nói cho ta đây không phải sự thật đi, ta biết muội cũng thích ta có đúng hay không, muội chỉ giận tổ mẫu của ta làm ra chuyện như vậy mà thôi. Ta lại xảy ra chuyện đó với Nguyệt Nhi nên muội mới càng giận thêm, mới cự tuyệt ta có đúng hay không?”

Thân Diệc Phàm vừa nói vừa không nhịn được muốn tiến lên bắt lấy Tử La, Tử La hoảng sợ tránh về phía sau, Thân Diệc Phàm phản ứng lại, sợ mình lại lần nữa hù doạ Tử La, nên miễn cưỡng kiềm chế hành động của mình lại.

“Thân đại ca, bây giờ huynh cần tỉnh táo lại, huynh về trước đi có được không, hôm nay ta mệt rồi.” Tử La sợ kích động Thân Diệc Phàm, bởi vì hôm nay nàng thấy dáng vẻ điên cuồng của hắn mà nàng chưa từng thấy qua, bây giờ cảm thấy hắn rất nguy hiểm.

“A Là đừng sợ, Thân đại ca sẽ không làm tổn thương muội muội nói cho ta biết những lời lúc nãy có phải thật hay không?” Thân Diệc Phàm cũng chưa lui lại, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định kéo Tử La lại hỏi rõ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện