*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nếu như lúc trước Tử Thụ chỉ là cảm thấy thất vọng về chuyện Thân Diệc Phàm vô năng khi xử lý chuyện vợ hắn tìm Tử La gây phiền toái thì giờ đây hắn chính là cảm thấy coi thường nhân phẩm của Thân Diệc Phàm. Dù Thân Diệc Phàm có đường đường chính chính ăn nói như thế nào thì cũng không thể che giấu việc hắn vì chuyện làm ăn mà chủ động từ bỏ Tử La. “Tử Thụ, có phải các ngươi giận ta lật lọng, thoả hiệp với mấy người tổ mẫu không?” Thân Diệc Phàm thấy Tử Thụ lại một lần nữa từ chối hắn, mà vẻ mặt của Tử Hiên và Tiểu Lục cũng lạnh băng, không hề có nụ cười thân thiết như ngày xưa nữa thì2hắn càng thêm luống cuống.
“Thân đại ca, ta đã nói qua chuyện này chúng ta không cần thương lượng nữa, chúng ta tuyệt đối...”
Thấy Tử Thu lại sắp cự tuyệt. Thân Diệc Phàm càng luống cuống, không đợi Tử Thu nói xong đã vội chen lời giải thích “Ta thật sự là bất đắc dĩ. Nếu ta không cưới Nguyệt Nhi thì việc làm ăn của ta ở Lâm phủ bên kia cũng không xong rồi, những chỗ khác đều sẽ không tránh khỏi. Ta tin các ngươi cũng là người làm ăn, cũng hiểu đạo lý này. Việc làm ăn của ta đã tệ đến không thể tệ hơn, ta không thể trơ mắt nhìn nó cứ như vậy đi xuống.”
“Hơn nữa chuyện ở điền trang ngoài trấn, nếu ta không giao phó với8Tô gia thì không được. Cho nên ta hy vọng mọi người có thể hiểu cho ta. Ta đảm bảo sau khi A La gả cho ta, trừ danh phận chính thể ta không thể cho nàng, còn lại thì đối với nàng không khác gì chính thể. Ta sẽ không để cho người trong nhà và Nguyệt Nhi ức hiếp A La dù chỉ một chút. Ta nhất định sẽ cho A La những thứ tốt nhất.”
Thân Diệc Phàm hoàn toàn không để ý tới việc Tử Thụ từ chối, còn không đoái hoài đến trong lúc hắn nói Tử Thụ nhiều lần định chen lời bác bỏ, một mực nói hết ý định của mình ra. Dáng vẻ của Thân Diệc Phàm chân tình thắm thiết, vẻ khẩn trương trên mặt cũng rất6thật, nhưng Từ Thụ nghe xong chả có tí cảm xúc nào, Thân Diệc Phàm không khỏi càng thêm khẩn trương, nhìn về phía Tử Hiên đang ngồi bên cạnh Tử Thụ.
Thấy Thân Diệc Phàm nhìn về phía mình, Tử Hiên không nhịn được cười nhạt trong lòng, cái gì mà sẽ để cho Tử La trừ việc không thể có danh phận chính thể ra thì mọi thứ đều như chính thê, lại còn không để người nhà và Tô Sở Nguyệt bọn họ ức hiếp Tử La. Mấy lời này đều là nói bừa, hắn một chữ cũng không tin nổi.
Hừ! Bây giờ Tử La và Thân Diệc Phàm chẳng hề có chút quan hệ nào mà bọn họ đã bắt nạt tới cửa. Trước một lần không nói, Thân Diệc Phàm còn3có thể mượn cớ lúc hắn không ở đó mới phát sinh chuyện như vậy, nhưng về sau thì sao? Sau đó Thân Diệc Phàm vẫn luôn ở Cổ Thuỷ trần nhưng kết quả thế nào? Còn không phải là để bọn họ truyền ra lời khó nghe về Tử La sao? Hơn nữa Thân gia không hề có ai đứng ra đính chính lại.
Cho nên dựa vào đâu mà tin lời của Thân Diệc Phàm cơ chứ? Muội muội của bọn họ đầu nhất định phải gả cho Thân Diệc Phàm, huống chi Tử La cũng không có ý với hắn, cho nên vì sao phải nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, đáp ứng một hôn sự sẽ mang đến nhiều thiệt thòi cho Tử La.
Nếu không phải nể tình quen biết đã5nhiều năm, hai nhà cũng có giao tình không tệ thì Tử Hiên nhất định sẽ đánh Thân Diệc Phàm một trận, dạy cho hắn ta biết thế nào là lễ độ. Có thể nói bây giờ sức chịu đựng của Tử Hiên đối với Thân Diệc Phàm đã là cực hạn rồi, chỉ thiếu điều muốn động thủ, đương nhiên nghe mấy lời này của Thân Diệc Phàm mềm lòng mới lạ, cho nên khi thấy Thân Diệc Phàm nhìn về phía mình thì lập tức nhìn sang chỗ khác, không thèm nhìn mặt Thân Diệc Phàm.
Thái độ của Tử Hiên rõ ràng là giống với Tử Thụ. Đến nước này, mặt Thân Diệc Phàm tái mét, cuối cùng nhìn về phía Tiểu Lục cầu cứu, hy vọng Tiểu Lục có thể vì hắn nói một lời.
Nhưng hắn cũng phải thất vọng, Tiểu Lục cũng mặc kệ ánh mắt cầu cứu của hắn. “Thân đại ca, chuyện này chúng ta tuyệt đối không đáp ứng, Thân đại ca cũng đã có Tô đại tiểu thư rồi, xin mời huynh trở về đi!” Tử Thụ hạ lệnh trục khách. Thân Diệc Phàm thấy đến nước này, xem thái độ của bọn họ thì biết chẳng có cách nào thương lượng nữa, Tử Thụ bọn họ quyết tâm muốn cự tuyệt. Thân Diệc Phàm cảm thấy như bị người ta dội gáo nước lạnh từ đầu đến chân, cả người rét lạnh.
Hắn thực sự không có cách nào tiếp nhận kết quả này! Đây không phải sự thật, không phải sự thật! Thân Diệc Phàm kêu gào trong lòng.
Thân Diệc Phàm hiểu rõ, nếu như hôm nay hắn không thể khiến cho Tử Thụ bọn họ thay đổi tâm ý thì sau khi bước ra khỏi cửa hắn và Tử La sẽ hoàn toàn không có khả năng. Vì thế cảm giác không cam lòng cứ ngày một dâng trào. Hắn cũng biết
bọn người Tử Thụ quyết tâm muốn cự tuyệt, chỗ Tử Thụ chẳng còn hy vọng nào, nên hắn không khỏi ký thác mong đợi vào Tử La. Hắn nghĩ, Tử Thụ bọn họ thương yêu Tử La đến như vậy, nếu Tử La đáp ứng chuyện này, đồng ý gả cho hắn thì bọn Tử Thụ sẽ vị Tử La mà thoả hiệp. Mặc dù lúc này Thân Diệc Phàm chẳng biết được chuyện này tỷ thể thành công là bao nhiêu, rốt cuộc Tử La có ý với hắn hay không, nhưng hắn không thể không làm liều. Trong lòng Thân Diệc Phàm bách chuyển thiên hồi, rốt cuộc quyết định liều một phen.
“Tử Thụ, ta có thể hỏi ý kiến của A La không?” nghĩ tới đây, Thân Diệc Phàm mặt đầy vẻ khẩn thiết nhìn về phía Tử Thụ.
“Đây cũng chính là ý của A La, nên chuyện này là không cần thiết. Mời Thân đại ca trở về đi.” Tử Thụ không hề bỏ sót sự không cam lòng trong ánh mắt của Thân Diệc Phàm, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đổi ý, cho nên vẫn kiên quyết cự tuyệt.
Nghe thấy Tử Thụ nói đây là ý của Tử La, lòng Thân Diệc Phàm càng lúc càng lạnh lẽo, nhưng vẫn chưa nghe được lời của Tử La, trong lòng hắn vẫn còn ôm hy vọng.
“Tử Thụ, coi như Thân đại ca cầu xin các ngươi, để cho ta tự mình hỏi ý của A La một chút đi. Nếu như A La cự tuyệt, vậy ta... vậy ta cũng đành chịu.” Thân Diệc Phàm cứ như đang bắt lấy cọng rơm cứu mạng, nhất quyết đòi gặp Tử La. Tử Thụ biết Thân Diệc Phàm không nghe chính miệng Tử La cự tuyệt thì không chết tâm, chau mày nói: “Vậy ta hỏi ý A La xem sao.” Dĩ nhiên nếu A La không muốn gặp Thân Diệc Phàm, Tử Thụ tuyệt đối sẽ không để hắn gặp được. Chờ Tử Thụ nói xong lời này, đi hỏi ý Tử La, trong lòng Thân Diệc Phàm đầy bất an, lên lên xuống xuống. Nghĩ đến Tử La có thể sẽ cự tuyệt hắn, trong lòng Thân Diệc Phàm như bị kim đâm, bây giờ bắt đầu hối hận với quyết định của mình. “A La, muội gặp hay không cũng không sao, bây giờ hai người gặp mặt cũng lúng túng, chuyện từ chối này giao cho bọn huynh là được rồi.” Sau khi kể cho Tử La nghe chuyện xảy ra, Tử Thụ nói thêm câu này. Tử Thụ ngàn lần không muốn để cho Tử La đi gặp Thân Diệc Phàm, hắn không muốn Tử La bị làm khó. Nếu không phải do Thân Diệc Phàm chưa chịu hết hy vọng thì hắn tuyệt nhiên không muốn cho Tử La tự mình đi gặp Thân Diệc Phàm.
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Tử Thụ, nàng cảm thấy chuyện này do nàng mà nên, vì thể nàng nên tự đi giải quyết thì tốt hơn. Nàng cảm thấy mình nên đích thân nói rõ với Thân Diệc Phàm để hắn không còn bất kỳ hiểu lầm và mong đợi nào nữa.
Nghĩ tới đây, nàng cười nói với Tử Thụ: “Không có chuyện gì, Đại ca, để A La gặp Thần đại ca một chút. tự mình nói rõ ràng đi. A La cũng hy vọng Thân đại ca không có bất kỳ hiểu lầm gì nữa. Hơn nữa hắn cũng muốn nghe một câu trả lời rõ ràng nên muội sẽ đi gặp.” Tử Thụ thấy lúc nói những lời này mặt Tử La đầy kiên định nên cũng biết Tử La quyết tâm phải nói rõ ràng với Thân Diệc Phàm.
Mặc dù trong lòng không muốn cho Tử La đi gặp Thân Diệc Phàm, nhưng hắn hiểu rằng nói rõ ràng cùng tốt, có thể dập tắt ý nghĩ của Thân Diệc Phàm, Tử Thụ bèn miễn cưỡng đồng ý. Chờ Tử La và Tử Thụ đi tới phòng khách, Tử Thu nháy mắt với Tử Hiên và Tiểu Lục, ba người lui ra ngoài, chỉ để lại Tử La và Thân Diệc Phàm trong phòng khách. Cách sự việc lúng túng lần trước không lâu, lần nữa gặp lại Tử La, Thân Diệc Phàm bỗng có loại cảm giác xa cách nhiều năm. Thấy Tử La đi vào, Thân Diệc Phàm không khỏi đứng lên ngây ngẩn. Lần nữa nhìn thấy ánh mắt trong suốt quen thuộc của Tử La, Thân Diệc Phàm có cảm giác hít thở không thông, cảm xúc bị thương đột nhiên nảy sinh.
Nếu nói trước khi Tử La đến hắn đã hối hận thì giờ hắn lại càng thêm hối hận không thôi. “Thân đại ca, huynh không sao chứ?” thấy Thân Diệc Phàm nhìn mình không nói lời nào, Tử La không được tự nhiên, thấy hắn còn chưa chịu lên tiếng, Tử La không thể không mở lời.
“A La...”rốt cuộc Thân Diệc Phàm cũng phản ứng lại, nhưng gọi một tiếng rồi lại chẳng biết nên làm gì cho phải. Thấy Thân Diệc Phàm vẫn không nói lời nào, Tử La lại phải tiếp tục: “Thân đại ca, Đại ca đã nói với A La rất rõ ràng, ý của A La cũng...” “A La!” Không đợi Tử La nói xong, Thân Diệc Phàm đã hiểu ý của nàng, hốt hoảng cắt lời.