Điền Viên Cẩm Tú

Tính toán


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hừ, nhất định là có dính dáng đến người của Thân gia, chỉ là không biết do ai làm thôi. Nếu Thân đại ca cũng tham gia thì đừng trách chúng ta không nể tình.”

Tử Hiên nói bóng nói gió, đám Tử La đương nhiên cũng hiểu. Bây giờ các nàng chỉ mong chuyện này không liên quan gì đến Thân Diệc Phàm, nếu không giao tình nhiều năm của các nàng và hắn nhất định sẽ chấm dứt.

“Chúng ta phải điều tra chuyện này, không thể cứu mê bị người ta tính toán như vậy được.” Tử Thụ trầm ngâm một lát rồi quyết định. “Đại ca, bọn đệ đều nghe huynh, huynh nói chúng ta nên điều tra thế nào?” Tử Hiên là người đầu tiên tán thành. “Bắt đầu điều tra từ chỗ mấy người đến cầu thân đi, xem2có phải bọn họ bị người ta sai khiến không. Còn nữa, chúng ta phải phái người đến nói chuyện với mấy người trắng trợn tung tin đồn với A La ở các tửu lâu, quán trà, xem có phải họ cũng bị người ta sai khiến không.” Tử Thụ càng nói càng gằn giọng, không hề giống cách nói chuyện bình thường. Hơn nữa, Tử La còn nghe ra sự nguy hiểm trong lời nói của hắn. Tử La rất hiểu Tử Thụ, cảm thấy mấy người đến cầu thân và truyền bá tin đồn nhất định đều sẽ gặp xui xẻo.

Mà Tử Hiên, Tiểu Lục thấy vẻ mặt Tử Thu thận trọng như vậy, lại nghe giọng điệu lạnh như băng của hắn thì cũng biết Tử Thụ tức giận thật rồi. Đúng vậy, người ta đến tận cửa khiêu khích,8nếu bọn họ vẫn không làm gì chẳng phải cũng quá uất ức rồi sao?

***

Trấn trên, biệt viện Thân gia, trong thư phòng của Thân Diệc Phàm.

Thân Diệc Phàm hất tách trà xuống đất, sau đó quát lên với Thư Mặc ở dưới: “Không phải lúc trước đã nói là nắm chắc phần thắng trong tay sao? Thế giờ là chuyện gì đây? Ngươi nói xem!” Nói đến đây, thầy Thư Mặc chỉ quỳ xuống mà không nói lời nào, hắn càng giận dữ: “Nói mau!”

“Tiểu nhân... Tiểu nhân cũng không ngờ Đổng Đại thiếu gia lại kiên quyết như vậy, chuyện... Chuyện đã đến nước này rồi, không ngờ bọn họ vẫn cố chấp không thỏa hiệp.” Thư Mặc lúc này cũng vô cùng sợ hãi. Hắn biết bây giờ Thân Diệc Phàm đang cực kỳ giận dữ, vừa rồi bọn họ6đến nhà Tử La cầu hôn lần nữa nhưng vẫn bị huynh muội nhà đó từ chối, hơn nữa có vẻ chẳng hề bị ảnh hưởng gì với chuyện bên ngoài, cũng không muốn thỏa hiệp với họ. Thân Diệc Phàm vì vậy mà giận dữ, Thư Mặc đương nhiên cũng rõ ràng.

Thân Diệc Phàm vốn rất hổ thẹn vì phá hủy danh dự của Tử La. Tuy mấy nhà không ra gì kia đến cầu thân đều là do hắn sai khiến, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất không thoải mái. Hắn không muốn thấy Tử La bị những người đó làm nhục như vậy. Hôm nay chính tại hắn nghe được những lời đồn khó nghe về Tử La, trong lòng hắn càng khó chịu hơn.

Quan trọng nhất là sau khi làm những chuyện trái lương tâm đó, hắn vẫn không3đạt được mục đích của mình nên lại càng tức giận không chịu nổi. Vì thế vừa từ ngoài về hắn đã nổi cơn tam bành với Thư Mặc đã nghĩ kể cho hắn. “Không ngờ! Không ngờ cơ đấy! Thư Mặc, ta nhớ đây đâu phải là lần đầu tiên người nói như vậy, người thấy sau này ta có nên tin tưởng ngươi nữa không?” Thư Mặc nghe Thân Diệc Phàm nói xong liền giật mình, nếu hắn không xử lý chuyện này cho tốt thì sau này đừng mơ đến chuyện hầu hạ cạnh Thân Diệc Phàm, được Thân Diệc Phàm tin tưởng nữa. Vì vậy, Thư Mặc cảm thấy cực kỳ sợ hãi. “Thiếu gia, tiểu nhân có một ý kiến, nhất định sẽ khiến mấy người Đổng Đại thiếu gia đồng ý.” Thư Mặc quyết tâm nói ra5ý kiến cực kỳ tàn nhẫn mà hắn mới nghĩ tới. “Hử? Vậy sao?” Thân Diệc Phàm rõ ràng không tin lời Thư Mặc.

“Vâng, mong thiếu gia cho tiểu nhân nói hết.” Thư Mặc biết đây là cơ hội cuối cùng, cho nên cũng trịnh trọng trả lời. Thấy Thư Mặc như vậy, Thân Diệc Phàm vô thức nói: “Vậy ngươi nói ta nghe xem!” “Thiếu gia, Đổng Đại thiếu gia không để ý đến danh dự, nhưng chẳng lẽ bọn họ không để ý đến sự sống chết của Đổng Tam tiểu thư? Nếu chuyện này xảy ra, tiểu nhân không tin mấy người Đổng Đại thiếu gia lại không thỏa hiệp. Nghe Thư Mặc nói thế, tuy chưa biết phương pháp thế nào nhưng Thân Diệc Phàm bỗng cảm thấy hoảng hốt không thôi, cũng không biết có nên nghe Thư Mặc nói tiếp không nữa.

Thư Mặc thấy vẻ mặt Thân Diệc Phàm như vậy cũng biết hắn đã đoán ra gì đó rồi. Vẻ mặt Thân Diệc Phàm rõ ràng là đang mềm lòng, nhưng giờ không phải là lúc mềm lòng.

“Thiếu gia, chắc ngài cũng đoán được tiểu nhân muốn nói gì rồi. Có điều, bây giờ không phải là lúc thiếu gia mềm lòng. Nếu ngài bỏ qua cơ hội này thì tất cả những gì chúng ta làm lúc trước đều như đổ sông đổ bể hết. Hơn nữa hôm nay nhìn thái độ của mấy người Đổng Đại thiếu gia, tiểu nhân thấy hình như họ đã bắt đầu nghi ngờ chúng ta rồi. Vậy cho nên bây giờ chúng ta chỉ
có thể liều một lần thôi.” Thư Mặc khuyên nhủ. Thân Diệc Phàm nghe Thư Mặc nói xong thì im lặng một lúc lâu, đến khi Thư Mặc nghĩ hắn đã cự tuyệt rồi, Thân Diệc Phàm mới do dự nói: “Vậy ngươi nói một chút về kế hoạch của mình đi.”

***

Bởi vì chuyện lời đồn, lại thêm những nhà không đúng đắn tới cầu hôn, tuy Tử La không quá để ý, nhưng vì không muốn nàng đối mặt với những thứ vớ vẩn đó, đám Tử Thự liền không cho Tử La ra ngoài, có ra cũng phải có họ đi theo.

Hôm nay, Tử La ở nhà buồn bực mấy hôm cuối cùng cũng được đám Tử Thụ cho phép lên trấn trên thăm Tử Vi, cho nên nàng rất hào hứng đi theo Lưu Hoành tới nhà đón nàng.

Bởi vì chuyện lời đồn, Tử La cũng không dám đi dạo trên đường như bình thường, vì vậy chỉ có thể ngồi xe trên xe ngựa rồi bảo Xuân Hoa, Hạ Hà đi mua những đồ nàng muốn. Cũng may, nàng cũng chẳng phải người thiếu thốn gì, chỉ là thích mấy thứ thôi nên chuyện này không ảnh hưởng đến nàng lắm. Chỉ có điều, không thể đi dạo lung tung trên đường như bình thường, ít nhiều nàng vẫn cảm thấy có chút uất ức.

Bởi vì cũng không thiếu cái gì, Tử La lại không được đi dạo nên được một lúc là thấy không còn gì thú vị nữa, liền trở về Lưu Hương Lầu tìm mấy người Tử Vi. Mấy chục lượng bạc lúc trước Lưu Hoành cho nàng đi mua đồ cũng chỉ mới tốn mấy lượng. Lưu Hoành thấy Tử La mới đi dạo được nửa canh giờ đã về, ngoài chút đồ ăn vặt cho mọi người thì chẳng mua gì, lại nhìn dáng vẻ của nàng thì cũng đoán được mấy phần, không khỏi thầm thở dài một hơi. Gần đây, vì chuyện của Tử La, Tử Thụ, Chu Viễn và hắn cũng rất hao tâm tổn trí, nhưng vẫn không có hiệu quả gì lớn.

Nghĩ tới đây, Lưu Hoành liền có cảm giác áy náy. Bình thường nhà họ được huynh muội Tử La săn sóc rất nhiều, vậy mà đến giờ phút quan trọng thể này thì lại chẳng giúp lại được gì. Vì vậy, Lưu Hoành điều chỉnh lại tâm trạng xong liền đi ra khỏi quẩy, cười nói với Tử La đang đi từ ngoài cửa vào: “A La về sớm vậy? Có mua được gì không? Vừa nãy hai đứa tham ăn Đoàn Đoàn còn hỏi xem dì nhỏ về chưa, có mua gì ngon cho bọn nó không kìa.”

“Ha ha, vừa nãy nên dẫn theo Tiểu Đoàn Đoàn và Tiểu Viên Viên theo mới phải, nhưng bây giờ ngoài đường cũng không có gì hay ho lắm, không đi cũng được. Được rồi, A La có mua điểm tâm mà hai đứa Đoàn Đoàn thích ăn này, giờ muội sẽ mang vào cho hai đứa. Đúng rồi, tỷ phu cũng tới ăn luôn nhé.” Lúc này trong tửu lâu không có khách, Tử La cũng thoải mái với Lưu Hoành hơn.

“Không cần đâu, A La đưa cho hai tiểu tử đó ăn là được, nếu không sau này lại mang tiếng là cha mà giật đồ ăn của hai đứa, chắc ta khóc thét mất.”

Bình thường Lưu Hoành rất tao nhã, cũng rất ít khi trêu ghẹo như vậy... Tử La biết Lưu Hoành đang cố ý, cũng biết dạo này người bên cạnh nàng nói chuyện rất thận trọng, muốn nàng vui. Mà nàng cũng biết nỗi khổ tâm của mọi người, nên thường hùa theo, làm bộ như bị bọn họ chọc cười thật vậy.

Vậy nên sau khi nghe Lưu Hoành nói xong, nàng liền cười nói: “Được rồi, A La sẽ không bảo tỷ phu ăn nữa, chỉ có điều lát nữa nhìn mấy đứa nhỏ ăn, huynh đừng có thêm đấy.”

“A La nói lung tung.”

Tử La đang nói chuyện vui vẻ với Lưu Hoành thì Tiểu Lý đi từ trên lầu xuống, hơi do dự nói với hai người: “Thiếu gia, Tam tiểu thư, trên lầu, Thân đại thiếu gia trên lầu muốn mời Tam tiểu thư lên, nói là có chuyện muốn nói với tiểu thư.”

“Thân đại thiếu gia tới? Từ khi nào vậy?” Lưu Hoành nghe Tiểu Lý nói vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Lúc thiếu gia ở hậu viện thì ngài ấy tới, đã ngồi đợi một lúc lâu rồi ạ.” Tiểu Lý vuốt chỗ mồ hôi không hề tồn tại. Hắn cũng không ngờ Thân Diệc Phàm lại muốn gặp Tử La, thấy hắn ta tới cũng chỉ làm phiền lòng mấy người Lưu Hoành nên cố ý nhắc nhở Lưu Hoành trước.

“Ừm, bọn ta biết rồi, người đi làm việc của mình đi.” Lưu Hoành biết chuyện này không thể trách Tiểu Lý, cũng đoán được suy nghĩ của Tiểu Lý nên vẫy tay cho hắn đi xuống.

“A La, muội có muốn gặp Thân thiếu gia không?” Lưu Hoành có chút do dự hỏi, rõ ràng là Thân Diệc Phàm cố chờ Tử La ở đây mà.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện