*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tử La nghe vậy cũng biết Lưu Hoành có ý tốt. Lần trước, từ lúc Thân Diệc Phàm đến nhà các nàng thổ lộ, mọi chuyện đã náo loạn không vui. Nếu bây giờ bắt nàng gặp riêng Thân Diệc Phàm, nói thật nàng vẫn còn cảm giác xấu hổ và sợ hãi. Xấu hổ là vì lần trước đã biết tâm ý của hắn, người ta đã bộc bạch hết cảm xúc của mình rồi, nàng không thể làm như không có chuyện gì ở chung với hắn như trước được. Còn sợ là vì hành động mê muội điên cuồng lần trước của Thân Diệc Phàm đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho nàng, bây giờ nàng nghĩ lại vẫn2còn sợ hãi. Vậy nên để nàng đối mặt một mình với Thân Diệc Phàm, trong lòng nàng thật sự rất bồn chồn.
Bây giờ Lưu Hoành đã ngỏ ý muốn đến gặp Thân Diệc Phàm cùng, Tử La không khỏi thở phào một hơi. Có Lưu Hoành, lát nữa nàng sẽ không phải lúng túng hay sợ hãi gì nữa. Vì vậy, Tử La liền đồng ý cùng Lưu Hoành lên lầu gặp Thân Diệc Phàm.
Thân Diệc Phàm nghe thấy tiếng gõ cửa, nghĩ là Tử La tới liền vui vẻ đứng dậy chuẩn bị chào hỏi Tử La.
Sau khi Thư Mặc mở cửa, nụ cười trên mặt hắn hơi cứng lại, bởi vì người đến không chỉ có một mình Tử La mà còn8có cả Lưu Hoành.
“Không biết Thân Đại thiếu gia đại giá quang lâm bản điểm, tại hạ không chào hỏi được, mong Thân Đại thiếu gia thứ lỗi. Nghe nói Thân Đại thiếu gia tìm A La có chuyện muốn bàn bạc, Lưu mô mới biết Thân Đại thiếu gia đến đây, vậy nên mới vội cùng A La đến chào hỏi, Thân Đại thiếu gia sẽ không trách Lưu mở đường đột chứ?” Lưu Hoành vừa vào cửa đã chắp tay, khách khí chào hỏi Thân Diệc Phàm.
Lưu Hoành đương nhiên không bỏ lỡ vẻ thất vọng thoáng qua trên mặt Thân Diệc Phàm lúc nãy, biết hắn ta không hoan nghênh mình, nhưng cũng bỏ qua nói mấy lời khách sáo. “Đâu có,6đâu có, Lưu huynh khách khí rồi.” Thân Diệc Phàm nhanh chóng phản ứng lại, khách khí chào hỏi lại Thân Diệc Phàm, vẻ thất vọng lúc nãy cũng đã sớm được giấu đi, chỉ là trong lòng hắn lúc này chẳng hề bình tĩnh như vẻ mặt bên ngoài. Tử La đi cùng Lưu Hoành lên rõ ràng thể hiện rằng cảm xúc của nàng với hắn đã khác trước. Khác thế nào thì không biết, nhưng chắn hắn là không thể tốt bằng trước kia được. Nghĩ đến đây, Thân Diệc Phàm càng cảm thấy khó chịu.
“Ài, mải nói mà quên mời Lưu huynh và A La vào ngồi rồi. Lưu huynh, A La, hai người lại đây ngồi đi.” Mặc dù bây3giờ trong đầu Thân Diệc Phàm đã hiện lên rất nhiều ý nghĩ, nhưng chẳng bộc lộ chút nào trên mặt, hắn nhanh chóng mời Tử La và Lưu Hoành vào phòng bảo ngôi.
“Vậy Lưu mô xin quấy rầy.” Lưu Hoành thấy vậy liền đi vào cùng Tử La.
Tử La cũng khách khí chào hỏi Thân Diệc Phàm, nhưng thấy Thân Diệc Phàm lộ ra vẻ mặt bị thương, Tử La liền cảm thấy mình hơi quá đáng, không khỏi nghĩ lại hôm nay nàng đối xử với hắn như thế có hơi quá không.
Thân Diệc Phàm cũng nhìn ra vẻ áy náy chợt lóe trên gương mặt nàng, liền biết nha đầu này đã tự cảm thấy mình quá đáng, thấy hổ thẹn với5hắn. Vì vậy, Thân Diệc Phàm không nhịn được thẩm vui vẻ trong lòng, tiếp tục làm ra vẻ bị tổn thương, có điều lúc Lưu Hoành nhìn qua thì lại thay bằng vẻ tươi cười. Cảnh tượng này rơi vào mắt Tử La liền biến thành Thân Diệc Phàm miễn cưỡng mỉm cười, không khỏi càng cảm thấy mình hơi quá đáng. Không thể không nói, khả năng điều chỉnh cảm xúc của Thân Diệc Phàm quả nhiên rất tốt. Sau khi ba người ngồi xuống, Thân Diệc Phàm liền bắt đầu nhiệt tình mời các nàng uống trà.
Lúc Lưu Hoành cầm một chén trà đã được rót sẵn lên, gương mặt Thân Diệc Phàm liền xuất hiện vẻ hoang mang, nhưng được giấu đi rất nhanh chóng. Hắn cười nói với Lưu Hoành: “Lưu huynh có thể đổi sang chén trà khác không?”
Nói xong, hắn liền rót cho Lưu Hoành một chén trà mới, thấy Lưu Hoành và Tử La đều lộ ra vẻ khó hiểu liền giả bộ chú ý tới vẻ mặt của hai người, sau đó cười giải thích: “Lưu huynh đừng hiểu lầm, chỉ là ta biết A La thích uống nước trà ngọt, chén trà này là ta gọi riêng cho Tử La, có bỏ thêm chút đường, cho nên.” Nói đến đây, Thân Diệc Phàm liền dừng lại, rồi tỏ vẻ ngại ngùng nhìn Lưu Hoành.
Lưu Hoành thấy vậy cũng không nghĩ nhiều. Người ta đã nói là trà chuẩn bị riêng cho Tử La rồi, hắn cũng không thể uống tranh được, vì vậy liền nói không sao, sau đó nhấn lấy chén trà mới Thân Diệc Phàm đưa qua.
Tuy Tử La cũng có hơi nghi ngờ, nhưng nghe Thân Diệc Phàm nói xong thì cũng bình thường trở lại, cộng thêm chuyện xấu hổ vì hơi quá đáng với hắn hôm nay, nàng càng không cảm thấy gì nữa. Vì có thêm Lưu Hoành, tuy ba người ở trong phòng bao với nhau rất hòa hợp nhưng vẫn có gì đó khá khách sáo. Dù gì Thân Diệc Phàm cũng không thân với Lưu Hoành, cho nên dù trong lòng có nhiều điều suy nghĩ, có rất nhiều chuyện muốn nói với Tử La, nhưng có Lưu Hoành ở đây, hắn cũng không thể nào nói ra được. Vì vậy, ba người nói chuyện với nhau rất khách khí, cũng may Thân
Diệc Phàm là một người đầy kinh nghiệm trên thương trường, Lưu Hoành tuy không khôn khéo bằng, nhưng vẫn có thể duy trì cục diện. Chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được điểm chung để nói, đương nhiên là chuyện trên thương trường rồi.
Thế là, hai người Lưu Hoành và Thân Diệc Phàm nói chuyện với nhau khá vui vẻ, Tử La lại trở thành người ngồi nghe. Có điều, không phải nói nhiều với Thân Diệc Phàm, Tử La cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nói thật, nàng rất sợ Thân Diệc Phàm lại liều mạng biểu lộ với mình thêm lần nữa.
“Nói thật, bởi vì ta mà dạo gần đây A La phải chịu nhiều điều tiếng như vậy, ta cảm thấy vô cùng khó chịu.” Đột nhiên, Thân Diệc Phàm đổi đề tài, nhắc đến chuyện của Tử La.
“Người ngoài thì hay nói bậy mà, với lại chuyện này không thể trách mình huynh được. Ài, không nói đến chuyện này nữa, nhắc đến là thấy bực bội rồi.” Lưu Hoành cũng khá gian xảo, biết Thân Diệc Phàm muốn chuyển hướng sang chuyện của hắn và Tử La liền lập tức rời câu chuyện đi.
“Đúng vậy, à, hôm nay ta tìm A La thật ra là muốn bàn chuyện hợp tác giữa hai chúng ta.” Thân Diệc Phàm biết ý của Lưu Hoành, nên biết điều không nhắc đến chuyện vừa rồi nữa, nhưng lại nói đến chuyện hợp tác với Tử La. Mục đích của hắn rất đơn giản, hắn cho rằng Lưu Hoành nghe mình nói bóng nói gió như vậy sẽ rời đi.
Lưu Hoành đương nhiên hiểu được ẩn ý của Thân Diệc Phàm. Lúc đầu Thân Diệc Phàm mời Tử La đến phòng bao chính là vì có chuyện muốn bàn bạc với nàng, bây giờ Thân Diệc Phàm nhắc lại chuyện này, Lưu Hoành cũng không thể đổi chủ đề được, đành im lặng, chỉ là không hề có ý muốn rời đi.
“Không biết hôm nay Thân đại ca tìm A La có chuyện gì vậy?” Tử La cũng biết là Thân Diệc Phàm muốn nói chuyện riêng với mình, nhưng Lưu Hoành không có ý rời đi, nàng cũng không muốn ở riêng với hắn nên liền giả bộ không biết. Chỉ là Thân Diệc Phàm đã nói đến vậy rồi, nàng cũng phải đáp lời mới phải phép. “À, là thế này, công tác chuẩn bị cho chi nhánh thứ tư của tửu điểm Cẩm Tú Liên Tỏa ở huyện Thanh Nham đã gần hoàn thành rồi. Thân đại ca muốn mở trước Tết để kiếm lời, không biết ý A La thế nào?”
Thân Diệc Phàm cứ nghĩ lúc hắn nhắc đến chuyện này, Lưu Hoành sẽ chủ động cáo từ, nhưng người ta không có ý muốn đi, hắn cũng chẳng thể làm gì Lưu Hoành cả. Mặc dù trong lòng rất không thích, nhưng hắn vẫn kiềm chế không để lộ ra ngoài, thấy Tử La hỏi liền đáp lời.
“Ừm, chi nhánh lần trước cũng khai trương được một thời gian rồi, trước năm mới lại là cơ hội tốt để mở chi nhánh. Nếu Thân đại ca đã chuẩn bị xong rồi thì cứ khai trương đi.” Thấy Thân Diệc Phàm nói về chuyện làm ăn, Tử La biển thở phào nhẹ nhõm. Nàng thật sự rất sợ Thân Diệc Phàm sẽ nhắc đến chuyện riêng tư giữa nàng và hắn trước mặt Lưu Hoành, như vậy thì sẽ vô cùng xấu hổ. Có điều, nói đến chuyện làm ăn, Tử La cũng suy tính thật nghiêm túc rồi mới trả lời hắn.
“Vậy A La muốn chọn ngày thế nào?” Thân Diệc Phàm tiếp tục hỏi.
“Thân đại ca cứ xem mà làm là được, A La không để ý lắm đâu.”
“Được, vậy Thân đại ca sẽ xử lý. Khai trương muội có đến không?”
“Ừm, A La không đi thì hơn. Chúng ta đã mở ba chi nhánh của tửu điểm Cẩm Tú Liên Tỏa rồi, chắc chắn Thân đại ca đã rất quen với chuyện này. A La tin huynh, khai trương lần này A La không đi cũng được.” Tử La đương nhiên là không muốn đi. Dù sao thì lúc khai trương tổng tiệm và chi nhánh thứ hai, nàng cũng có tham gia rồi, bây giờ có từ chối cũng chẳng sao cả.
Nghe thất Tử La nói không đi Thân Diệc Phàm có hơi thất vọng, nhưng hắn cũng đã lường trước được kết quả này, cho nên liền nhanh chóng chấp nhận sự thật. “Cũng được, A La, muội yên tâm, Thần đại ca nhất định sẽ làm thật tốt, kiểm thật nhiều tiền cho muội đếm mỏi tay thì thôi.” Thân Diệc Phàm cố ý trêu chọc. “Ha ha ha... Vậy A La sẽ chờ Thân đại ca chia hoa hồng đấy nhé!” Người ta đã có gắng pha trò như thế, A La muốn cứng rắn cũng chẳng được, đành hùa theo trả lời. Thân Diệc Phàm thấy cuối cùng Tử La cũng mỉm cười với mình thì cũng thả lỏng hơn rất nhiều, mấy lời tiếp theo càng thêm hài hước sinh động. Nhất thời, không khí trong phòng bao cũng không hề im ắng vì Thân Diệc Phàm chuyển chủ đề.