*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhắc đến Tiểu Lục và Tử Thụ, hai người hỏi thăm dọc cả quãng đường, vừa chạy vội lên trấn trên. Vì đường rời khỏi thôn bọn họ chỉ có con đường này, nên họ mới vừa hỏi vừa đi.
Hai người họ hỏi thăm những người đi trên đường xem sáng sớm nay có thấy một cô nương khoảng mười bốn, mười lăm tuổi đi qua không. Hai huynh đệ chỉ sợ Tử La ra khỏi thân bằng xe lửa, xe ngựa hoặc phương tiện khác. Nhưng vì đây là đường lớn, xe cộ qua lại nhiều nên bọn họ càng không thấy được tin gì hữu dụng. Lúc bọn họ chạy tới trấn trên nhờ Xuyên Tử mang người đi tìm Tử La xong, họ cũng cho người đưa tin sang chỗ Tử Hiên. Trừ vậy, mấy huynh đệ Tử Thụ còn báo cho Lưu Hoành, Chu Viễn tìm2giúp. Người hai nhà Chu Viễn và Lưu Hoành nghe Tử La mất tích cũng khẩn trương, vội điều động tất cả những người có thể dùng được đi tìm Tử La.
Nhưng lật hết mọi chỗ ở trấn Cổ Thuỷ này cũng như làng trên xóm dưới cũng không thấy người đâu. Mọi người đều giận điên lên.
“Sao đứa nhỏ A La này số khổ vậy.” Thấy trời ngày càng tối mà vẫn không có tin của A La, Tử Vi bật khóc trước mặt mọi người. Lúc này, Tử Thụ, Tiểu Lục, Lưu Hoành, Lưu chưởng quỹ và vợ chồng Chu Viễn tề tụ ở hậu viện Lưu Hương Lầu, mọi người thấy Tử Vi như thế, ai cũng thấy khó chịu trong lòng. Mọi người đều có cùng suy nghĩ với Tử Vi, mấy tháng qua Tử La gặp nhiều chuyện quá. “Vi Nhi, nàng yên tâm, chúng8ta nhất định sẽ tìm được A La.” Lưu Hoành đứng bên an ủi. “Để bà đây biết đứa nào ăn gan hùm mật gấu dám động thủ với A La, nhất định sẽ cho hắn đẹp mặt.” Hai mắt Tử Đào cũng ửng hồng. Gã sai vặt của Lưu Hoành chợt chạy vào nói Xuân Hoa ở bên ngoài xin gặp, Tử Thụ thấy chắc Xuân Hoa tìm được tin gì có ích ở thôn xung quanh nên muốn đích thân ra ngoài gặp Xuân Hoa.
“Đại ca, muội cũng đi.” Tử Đào cũng muốn chạy theo. Người trong phòng không ai ngồi yên được nữa, vội vàng đi theo.
Xuân Hoa vừa từ đại sảnh Lưu Hương Lầu bước vào sân sau, thấy một đám người ùa ra đón mình cũng hoảng hồn, nhưng nàng nhanh phản ứng lại. Dù sao bây giờ chuyện quan trọng nhất là nhanh tìm6được Tử La.
“Xuân Hoa, có tin của Tử La không?” Tử Thụ gấp giọng hỏi. “Nô tỳ và Hạ Hà đã tìm xung quanh thôn Hòe Hoa một lần nhưng cũng không có tin gì về Tam tiểu thư. Đến lúc về thôn lại nghe một vị đại nương vô tình hỏi một câu, bà ấy hỏi có phải hôm nay chúng ta lại từ chối Thân thiếu gia từ ngoài cửa không.”
Xuân Hoa vừa nói đến đây, Tử Thụ và Tiểu Lục đều giật mình. “Xuân Hoa tỷ, tỷ nói hôm nay Thân Diệc Phàm đến nhà chúng ta? Nhưng đâu có ai thấy hắn đâu.” Tiểu Lục kinh hô. “Hôm nay vị đại nương kia nhìn thấy Thân Diệc Phàm vào thôn, từ lúc nào?” sắc mặt Tử Thọ trở nên nặng nề nghiêm túc. Người ở đây không có ai đơn giản, nghe Tử Thụ hỏi vậy,3mọi người đều ồn ào đoán ra, nhất thời mặt ai cũng hiện vẻ giật mình. “Vị đại nương kia nói tuy bà ấy không nhìn thấy Thân thiếu gia, nhưng sáng hôm nay bà ấy có thấy xe ngựa nhà họ Thần vào thôn, nhưng chưa đến ba mươi phút lại ra ngoài, nên bà mới hỏi xem có phải chúng ta lại từ chối không tiếp Thân thiếu gia không.” Câu trả lời của Xuân Hoa khiến những người đứng đây im lặng. Không ai ngờ tới kết quả này, mọi người đều ngạc nhiên. Nhưng có tin của Xuân Hoa, xem ra việc Tử La mất tích có liên quan đến Thân Diệc Phàm. Dù không liên quan đến Thân Diệc Phàm, khó thoát khỏi liên quan đến người nhà họ Thân.
“Để ta đến biệt viện Thân gia tìm Thân Diệc Phàm.” Chu Viễn tỉnh táo lại5đầu tiên, nói xong hắn bước ra ngoài. “Nhị tỷ phu, Tiểu Lục đi cùng huynh.” Tiểu Lục muốn đuổi theo. Tử Thụ thầy Chu Viễn và Tiểu Lục đã ra cửa bèn quay đầu nói với mấy người Lưu chưởng quỹ một tiếng rồi đuổi theo. “Đại ca, muội cũng đi.” Tử Đào cũng muốn đi cùng.
“Không cần, Tử Đào muội ở lại cùng mọi người đi, huynh sẽ xử lý chuyện này.” Tử Thụ không muốn để Tử Đào đi vì nàng đi theo cũng không giúp được gì. Quá nhiều người đi sẽ gây động tĩnh lớn, nên Tử Thụ mới bảo Tử Đào ở nhà. Tử Đào nhìn nét mặt Tử Thụ kiên định, biết Tử Thụ sẽ không đồng ý để nàng đi. Bản thân nàng cũng biết mình đi theo không giúp được gì, đành tủi thân gật đầu.
Tử Thụ bước nhanh ra ngoài, thấy Chu Viễn đã kêu người hầu Thạch Đầu đánh xe ngựa lại đây. Cậu và Tiểu Lục đang định lên xe ngựa, vì thế cậu chạy vội qua. Ba người nhanh chóng tới biệt viện nhà họ Thân. Trên đường đi, Tử Thụ đã nói ra những suy xét của bản thân với Chu Viễn, Tiểu Lục, thế nên giờ đều do Tử Thụ giao tiếp với người nhà họ Thân.
Thủ vệ thấy huynh đệ Tử Thụ đến, nhất thời cũng ngẩn người. Nhớ tới sự coi trọng mà Thân Diệc Phàm dành cho nhà Tử La, họ biết thiếu gia nhà mình thích muội muội nhà người ta nên cũng tươi cười chào đón, nhiệt
tình tiếp đón đám Tử Thụ.
“Không cần khách khí, thiếu gia nhà các ngươi có ở nhà không, chúng ta tìm hắn có việc quan trọng.” Chờ gã thủ vệ kia chào hỏi xong, Tử Thụ hỏi thẳng.
“Bẩm Đổng Đại thiếu gia, thật không khéo, thiếu gia nhà chúng ta ra ngoài từ sáng sớm cùng Thư Mặc đại ca đến giờ vẫn chưa về. Nếu ngài có việc cần tìm thiếu gia, chờ thiếu gia về, tiểu nhân sẽ bẩm báo lại, ngài thấy có được không?” “Thiếu gia nhà các ngươi không có nhà thật?” Chu Viễn tỏ vẻ hoài nghi. “Đúng vậy ạ, tiểu nhân đâu dám lửa Đổng Đại thiếu gia chứ.” Gã thủ vệ nghe vậy vội phủ nhận.
“Vậy ngươi có biết thiếu gia nhà các ngươi hôm nay đi đâu không?” Tử Thụ hỏi tiếp.
“Cái này thì chúng tiểu nhân không biết, chủ nhân muốn đi đâu bọn tiểu nhân nào dám hỏi. Nếu không thì, Đổng Đại thiếu gia, để tiểu nhân báo cho lão phu nhân hay Tam phu nhân là các người tới nhé, có chuyện gì cứ nói với họ trước được không?” Gã thủ vệ kia không dám đắc tội huynh đệ Tử Thụ, nói đến đoạn sau hắn khó xử đưa ra đề nghị. “Vậy thì không cần, cho thiếu gia nhà các ngươi về chúng ta lại đến bái phỏng.” Tử Thụ từ chối kiến nghị của gã thủ vệ, kêu Chu Viễn và Tiểu Lục rời đi. Vừa lên xe ngựa, Chu Viễn đã không nhịn được hỏi Tử Thụ: “Đại ca, huynh tin lời tên thủ vệ kia thật à, tin Thân Diệc Phàm không ở nhà thật?”
“Ừ, nếu việc A La mất tích có liên quan đến Thân Diệc Phàm, vậy sau khi hắn ta bắt cóc A La sẽ không chọn về nhà để lộ dấu vết. Hơn nữa lúc chúng ta hỏi chuyện tên thủ vệ kia hắn rất thản nhiên khai Thân Diệc Phàm ra ngoài từ sáng sớm hôm nay, chắc hẳn không biết việc này. Mà dù Thân Diệc Phàm có nhốt A La ở biệt viện nhà họ Thân, chúng ta cũng hết cách.” Tử Thụ phân tích.
“Nói cũng đúng, để ta cho người dưới đi điều tra hành tung của Thân Diệc Phàm.” Chu Viễn cũng là người nhanh nhạy, vừa nghe đã hiểu ý Tử Thụ, nhanh chóng nghĩ ra đối sách.
Tử Thụ nghe Chu Viễn nói vậy gật đầu đồng ý, nghĩ rồi nói tiếp: “Ừ, chúng ta phải thêm người thăm dò những điền trang, tửu lâu, khách điểm của Thận Diệc Phàm ở gần trấn Cổ Thuỷ, xem Thận Diệc Phàm có xuất hiện ở những nơi đó không. Còn nữa, tuy A La không thể xuất hiện ở biệt viện Thân gia, nhưng cũng cần có sức cho người trà trộn vào điều tra thử xem. Chu Viễn đồng ý với ý kiến của Tử Thụ: “Chúng ta mau về sắp xếp những việc này đi.” Nói xong hắn cao giọng kêu Thạch Đầu ở bên ngoài đánh xe nhanh lên. Tiếp đó, sau khi quay về họ bắt đầu khóa chặt hành tung của Thân Diệc Phàm rồi tìm kiếm.
***
Lúc nhận được tin Hạ Hà gửi nói Tử La bị lời đồn bủa vây, thậm chí còn bị người bức hôn, Mạc Vân Thiên không thể bình tĩnh nổi nữa. Nghĩ đến những gì Hạ Hà viết, vì lời đồn và áp lực bên ngoài mà Tử La mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, hắn càng đứng ngồi không yên. Vì vậy, hắn giao quân vụ trong tay cho thủ hạ tướng sĩ phụ trách, cũng dặn dò Thập Nhất hoàng tử một hồi rồi quyết định đi một chuyển về trấn Cổ Thuỷ. Khi hắn mới xuất phát được hơn một ngày, không ngờ lại nhận được tin Tử La hôn mê bất tỉnh, lòng càng như lửa đốt. Cũng may không quá hai ngày sau, bên trấn Cổ Thuỷ lại truyền đến tin Tử La không sao rồi. Giờ lúc hắn sắp tới huyện Thanh Dương, không ngờ thủ hạ lại đưa tin Tử La mất tích. Bây giờ Mạc Vân Thiên nóng vội đến mức nào có thể thấy được. Lúc hắn một đường gió bụi chạy tới trấn Cổ Thuỷ thì trời đã tối đen. Nơi đầu tiên hắn đến khi vào trấn Cổ Thuỷ chính là đại bản doanh của bọn họ, phía sau tiệm rèn nhà Dung Ngũ thúc. “Tìm thấy A La chưa?”
Dung Nam nghe gia nhà mình vừa vào cửa đã hỏi vấn đề này, hắn lập tức hiểu được tầm quan trọng của A La đối với gia nhà mình.
Tính ra, Mạc Vân Thiên đã phó thác an nguy của Tử La cho hắn và Dung Ngũ thúc, giờ Tử La lại gặp chuyện liên tiếp. Trong lòng hắn thấy thật có lỗi với sự tín nhiệm mà gia dành cho bọn họ.
Bởi lúc trước Mạc Vân Thiên dặn dò hắn và Dung Ngũ thúc âm thầm bảo vệ Tử La là được, đừng để người khác biệt quan hệ giữa họ và Tử La.
Hắn và Dung Ngũ thúc biết ý của Mạc Vân Thiên là không muốn để huynh muội Tử La rơi vào vòng luẩn quẩn của bọn họ, vì thế hai người làm việc rất cẩn thận.
Thật ra, bọn họ làm cẩn thận như thế ngoài phục tùng mệnh lệnh của Mạc Vân Thiên, không để huynh muội Tử La lâm vào vòng luẩn quẩn của họ, bọn họ cũng có chút suy nghĩ riêng, đó là bọn họ không muốn để người khác phát hiện ra Tử La chính là điểm yếu của gia, rồi có cơ hội lợi dụng Tử La để uy hiếp gia nhà mình.