Điền Viên Cẩm Tú

Cầm tù


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dung Nam vừa nói xong, chưa kịp thỉnh tội với Mạc Vân Thiên đã nhận ra trong phòng không còn bóng Mạc Vân Thiên đâu nữa. Hoá ra Mạc Vân Thiên đã ra ngoài rồi. Thấy thế, Dung Nam cũng đi theo Mạc Vân Thiên. Mạc Tam, Mạc Tứ không nhiều lời, ba người cùng chạy theo.

***

Tử La thấy đầu mình quay cuồng trong một khoảng thời gian dài. Nàng chậm rãi mở hai mắt, kinh ngạc khi nhận ra mình đang ở trên một chiếc xe ngựa.

Tiếp đó nàng định cử động một cái, càng giật mình là nàng phát hiện tay mình đang bị trói. Nàng thư giãy dụa một chút nhưng không thể thoát được. “A La, muội tỉnh rồi? Muội có khát không? Có muốn uống chút nước2không?” Tiếp theo, gương mặt của Thân Diệc Phàm xuất hiện trước mặt nàng. Đối mặt với tình huống này, Tử La không khỏi há mồm trợn mắt, ký ức dần dần quay lại, nàng đoán ra đại khái đang có chuyện gì. Sau khi hiểu được, Tử La cảm thấy mình bị đả kích rất lớn! Tuy lúc trước nàng cũng đã biết Thân Diệc Phàm thay đổi, nhưng nàng không thể nghĩ tới hắn ta lại phát điên đến độ này. Vì thế, Tử La cảm thấy tức giận vạn phần với Thân Diệc Phàm. Nghe Thân Diệc Phàm nói xong nàng trừng mắt tức giận nhìn hắn, cũng không thèm trả lời. Thân Diệc Phàm thấy Tử La như vậy cũng không bực, ngược lại còn tốt tính hỏi8tiếp: “Vậy A La có đói không? Muốn ăn gì không?” “Ngươi buông ta ra, thả ta về, ta phải về nhà!” Cuối cùng Tử La không nhịn nổi nữa nóng giận nói. Thân Diệc Phàm nghe Tử La nói vậy vẫn không tức giận, nhưng cũng không thèm để ý tới việc nàng muốn hắn thả ra. Tiếp theo, hắn làm lơ lửa giận trong mắt Tử La, mạnh mẽ ôm nàng vào lòng, vừa vuốt ve tóc Tử La, vừa chân thành thâm tình lẩm bẩm.

“Thân đại ca sao nỡ để A La rời đi chứ.” Động tác trên tay Thân Diệc Phàm vô cùng nhẹ nhàng, hắn nói tới đây thì dừng lại một chút, sau đó lại nói với Tử La càng thêm thâm tình: “Có phải bây6giờ A La đang trách Thần đại ca không? Nhưng không sao, sẽ nhanh thôi, A La sẽ đón nhận Thân đại ca. Đến khi đó hai người chúng ta được ở bên nhau rồi. Muội yên tâm đi, tương lai Thân đại ca sẽ không cưới nữ tử nào khác, ta sẽ không chạm vào bọn họ một chút nào, A La yên tâm đi nhé.”

“A La muội biết không, muội chính là tất cả của ta. Chúng ta tìm một nơi không ai biết đến rồi ở bên nhau. Đến lúc đó ta ở ngoài kiếm tiền, A La ở nhà nuôi con dưỡng cái, chúng ta bên nhau tới già, A La thấy có được không?” Nói tới đây, trong mắt Thân Diệc Phàm lóe lên tia chờ mong,3ôm Tử La sâu vào lòng thêm một chút.

Những lời Thân Diệc Phàm nói cực kỳ dịu dàng, cái ôm của hắn cũng thật ấm áp, nhưng lúc này Tử La chỉ thấy nổi hết da gà. Nàng cảm thấy bây giờ Thân Diệc Phàm đã chìm vào một loại trạng thái biến thái điên cuồng, khiến nàng cảm thấy rất nguy hiểm. Từ những lời hắn nói, rõ ràng Thân Diệc Phàm muốn mang nàng tới một nơi không ai biết giấu đi, sau đó cầm tù nàng, làm cái gọi là kim ốc tàng kiều. Sau đấy hắn còn ra vẻ đạo mạo, bên ngoài thì thành gia lập nghiệp.

Nghĩ đến đây, Tử La càng cảm thấy ghê tởm, phản cảm, nhịn không nổi giãy giụa trong lòng Thần Diệc5Phàm. Nàng nhìn Thân Diệc Phàm đầy căm giận. Nếu tay nàng không bị trói, nàng chắc chắn sẽ cho hắn một cái tát không chút do dự.

“A La, đừng nhìn huynh bằng ánh mắt này được không? Thân đại ca nhìn mà lòng khó chịu.”

Thấy lửa giận trong mắt Tử La càng đậm, Thân Diệc Phàm cười khổ ra tiếng. Nhưng hắn không biết nên làm thế nào bây giờ, lại không dám nhìn đôi mắt sáng như sao trời của Tử La. Lúc này ngoài xe ngựa có tiếng Thư Mặc truyền tới: “Thiếu gia, chúng ta có thể xuất phát được rồi.”

Sau khi Thân Diệc Phàm lên tiếng thì xe ngựa lăn bánh, chắc ban nãy bọn Thân Diệc Phàm dừng xe nghỉ ngơi, bọn họ vẫn chưa tới nơi cần đến. Kế tiếp, xe ngựa lại đi thêm khoảng ba canh giờ nữa rồi mới dừng lại. Trên đường đi Tử La không nói thêm một lời nào với Thân Diệc Phàm nữa, bởi nàng biết Thân Diệc Phàm sẽ không tha cho nàng, hơn nữa dọc theo quãng đường bọn họ đi đều là qua những nơi hẻo lánh, nàng không thể tìm được người để cầu cứu.

“Thiếu gia, xuống xe được rồi.” Ngoài xe lại truyền đến tiếng của Thư Mặc một lần nữa. “Ừ.” Thân Diệc Phàm lên tiếng, sau đó màn xe bị Thư Mặc mở ra. Tiếp theo, Thân Diệc Phàm vô cùng dịu dàng bế Tử La xuống xe ngựa. Sau khi xuống xe ngựa, Tử La mới biết bây giờ đã là lúc chạng vạng. Nói cách khác từ buổi sáng đến bây giờ, nàng đã mất tích được gần một ngày, chắc bọn Tử Thụ cuống cuồng muốn chết rồi.

Mà hôm nay nàng lại đi xe ngựa suốt một ngày, chắc chắn bọn Tử Thụ sẽ khó tìm được nàng. Nghĩ đến đây, Tử La càng tức điên lên. Thân Diệc Phàm ôm Tử La đi hơn nửa khắc. Nơi hắn bế Tử La vào rõ ràng là khuê phòng của một cô gái, sau đó thả Tử La lên giường. “A La, muội cứ nằm đây ngủ một lát, huynh cho người chuẩn bị chút đồ ăn cho muội.”

Thân Diệc Phàm nói xong liền đắp chăn cho Tử La, cũng kiểm tra xem đắp kín chưa một hồi, xác định Tử La sẽ không bị cảm lạnh mới quay ra hô một
tiếng với bên ngoài. Sau đó hai nha hoàn tầm mười sáu, mười bảy tuổi được Thư Mặc dẫn tới.

“Bạch Mai, Hồng Liên, hai người các người quan sát Tam tiểu thư cho cẩn thận. Nhớ kỹ, không được để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, rõ chưa? Ta sẽ về nhanh thôi, trong khoảng thời gian này ta không mong có chuyện gì xảy ra.” Thân Diệc Phàm ra lệnh cho hai nha hoàn kia, ngữ khí vô cùng nghiêm túc.

“Nô tỳ đã rõ!” Hai nha hoàn kêu Bạch Mai, Hồng Liên kia đồng thanh cung kính trả lời lại.

“Ừ, rõ là tốt.” Nghe vậy lúc này Thân Diệc Phàm mới vừa lòng bước ra ngoài cùng Thư Mặc. Tử La nằm ở trên giường mà lòng như lửa đốt, nàng không biết giờ mình đang ở nơi nào. Từ quãng đường khi nãy Thân Diệc Phàm bể nàng, căn cứ vào những gì nàng thấy, nàng đoán đây là một tòa nhà lớn, còn những cái khác nàng không biết. Nàng năm trên giường mà càng lúc càng vội, như kiến bò trên chảo.

Nhìn hai nha hoàn đang canh cửa, nàng muốn nói mấy lời với bọn họ, tốt nhất là tháo được sợi dây thừng trên tay nàng, như thể nàng có thể lựa lúc không có ai trốn vào trong không gian.

Bây giờ tay nàng bị trói, căn bản là không thấy được đồ án hoa sen trên tay, như vậy nàng không trốn vào trong không gian được.

Nghĩ đến đây, nàng liền nói với hai nha hoàn đang canh cửa: “Các ngươi lại đây được không?”

Nhưng hai nha hoàn kia khá ngoan cố, các nàng hoàn toàn nghe theo lời Thân Diệc Phàm, quan sát nàng cho tốt. Nghe nàng bắt chuyện cũng chỉ quay ra nhìn một cái, không lên tiếng, tiếp tục đứng canh ở cửa, hoàn toàn làm lơ nàng.

“Ai, sao các ngươi không để ý tới người ta chứ?” Sau đây A La lãng phí nước bọt một hồi với các nàng. Nhưng mặc kệ nàng nói gì, hai nha hoàn kia cứ như hai cái tượng gỗ đứng đó canh. Bất kể nàng nói gì cũng không để ý tới nàng, chỉ làm hết chức trách đứng đó canh cửa.

Tử La tức muốn chết, nhưng nghĩ đến Thân Diệc Phàm không thể lúc nào cũng trói nàng được, kiểu gì về sau nàng chả có cơ hội trốn vào trong không gian, như thế là nàng có cơ hội thoát khỏi nơi này rồi.

Nghĩ đến đây, lòng nàng mới dần bình tĩnh lại, không nóng lòng như ban nãy.

Thời gian qua khoảng hơn hai khắc, Thân Diệc Phàm quay lại phòng một lần nữa, phía sau hắn có mấy nha hoàn bưng đồ ăn.

“A La, có đói không? Chúng ta ăn cơm đi.” Thân Diệc Phàm mặt đầy ý cười đi về phía mép giường, sau đó đỡ Tử La dậy.

Lúc mới nghe Thân Diệc Phàm kêu ăn cơm, nàng còn ngây thơ cho rằng Thân Diệc Phàm sẽ cởi trói cho nàng, ai biết hắn ta chẳng hề có ý định này.

Thân Diệc Phàm coi nàng là cái gì? Vì vậy, Tử La nổi giận. “Đến đây nào A La, chúng ta ăn một chút.” Thân Diệc Phàm đưa tay nhận đồ ăn nha hoàn đưa tới, tự mình đút cơm lên miệng Tử La.

Tử La tức giận trong lòng, còn lâu mới ăn, thế nên không thèm há miệng. “A La, muội đói bụng cả ngày rồi. Nào, không giận nhé, chúng ta ăn một chút được không, nếu không bị đói thì phải làm sao?” Thân Diệc Phàm thấy thế cũng không giận, vẫn tốt tính dễ nàng.

“A La không thích ăn cơm phải không, chúng ta ăn thức ăn nhé.” Thân Diệc Phàm thấy Tử La không ăn bèn thả thìa cơm lại, tiếp đó dùng đũa gắp một miếng thức ăn. Tử la vẫn không có ý muốn ăn, lần này còn quay đầu qua chỗ khác.

Lúc này, ý cười trên mặt Thân Diệc Phàm suýt thì không giữ nổi, nhưng hắn vẫn không nỡ mắng Tử La.

“A La có bực trong lòng cũng đừng bạc đãi cơ thể mình, chúng ta ăn đi được không? Thân Diệc Phàm tiếp tục nhẹ giọng dỗ Tử La. Rốt cuộc Tử La chịu không nổi nữa, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Thân Diệc Phàm xa lạ trước mặt, lớn tiếng nói: “Nếu huynh không muốn để A La đói chết thì mau thả A La đi.” “Ai, nếu A La không muốn ăn, lát nữa chúng ta đây lại ăn.”

Thân Diệc Phàm nghe vậy vẫn không trả lời vấn đề của Tử La như cũ, chỉ thả chiếc thìa trên tay xuống, không ép Tử La ăn nữa. “A La, Thân đại ca làm như vậy đều vì yêu muội, Thân đại ca không thể sống thiểu muội muội hiểu không? Nên A La đón nhận Thân đại ca được không.” Sau đó, Thân Diệc Phàm buông đồ ăn trong tay xuống, lại ôm Tử La vào lòng một lần nữa rồi bày tỏ một cách chân tình.

“Không!” Tử La từ chối không chút do dự.

“Thân đại ca, huynh mau thả A La đi, nếu giờ huynh thả A La, A La sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra hôm nay. Nếu việc huynh bắt cóc bị người khác biết, huynh sẽ bị nhốt vào đại lao, khi ấy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thanh danh và việc buôn bán của huynh. Thân đại ca, huynh mau quay đầu lại đi.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện